Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2398
NHÌN THẤU NHƯNG KHÔNG NÓI ĐƯỢC
Lúc này sắc mặt Lý Tông Dũng không còn hòa nhã như vừa rồi nữa mà hơi khó coi: “Cho tôi thêm một ít thời gian.”
Ba Lý Kiêu không hài lòng với câu trả lời của ông: “Đã ba ngày rồi, chẳng lẽ ba ngày vẫn chưa đủ cho anh điều tra rõ chân tướng à?”
“Không đủ.” Lý Tông Dũng lạnh giọng trả lời, có vẻ vẫn so đo câu vừa rồi.
“Vậy xem ra Tiểu đoàn trưởng Lý mới tiếp nhận Quân khu 9 nên bận rộn quá, nếu thế tôi sẽ báo cáo lên cấp trên để cấp trên phái người đến điều tra rõ chuyện này.”
“Trung đoàn trưởng Lý đang ép tôi à?” Lý
Tông Dũng sầm mặt lại.
“Không dám, chỉ sợ Tiểu đoàn trưởng bận rộn làm chậm trễ, cho nên tôi tốt bụng đưa ra hạ sách này thôi, hy vọng Tiểu đoàn trưởng Lý tự thu xếp ổn thỏa.”
Ba Lý Kiêu cũng là người cứng rắn, nói xong đứng lên rời đi, hoàn toàn không nể mặt Lý Tông Dũng.
Trong phòng khách chỉ còn một mình ông.
Ngoài cửa sổ u ám giống như tâm trạng của ông lúc này. Ông dựa vào ghế, khẽ day trán, cảm thấy lo lắng, đúng như Nhiếp
Nhiên dự đoán, ba Lý Kiêu không kiên nhẫn nổi.
Mới ba ngày bọn họ đã yêu cầu kết quả rồi.
Một khi động đến cấp trên, ông thật sự không biết nên xử lý thế nào.
Thái độ của Nhiếp Nhiên là then chốt của cả chuyện này.
Sau một lúc lâu, Lý Tông Dũng nói: “Bảo Vu
Thừa Chinh đi thẩm vấn Cổ Lâm, cô ta là nhân chứng nên lời khai của cô ta vô cùng quan trọng, lúc cần thiết… dùng chút thủ đoạn cũng được.”
Ông thật sự không muốn dùng cách này.
Nhưng tình hình bây giờ đặc biệt, chỉ có thể xử lý đặc biệt.
Ý trong lời Lý Tông Dũng quá rõ ràng, binh lính kia hơi kinh ngạc nhưng vẫn trả lời:
“Rõ!”
Lúc này Vu Thừa Chinh đang kiểm tra hiện trường. Lúc nghe thấy cậu có thể dùng chút thủ đoạn, anh ta rất bình thản. Anh ta cũng cảm thấy chuyện này rất nhiều điểm đáng ngờ, sự khác thường của Nhiếp Nhiên chắc có liên quan đến nữ binh tên Cổ Lâm kia.
Cho nên nghe được mệnh lệnh này, anh ta vội bỏ công việc dở dang lại, đến thẳng sân huấn luyện. Anh ta không ngờ mình nói
với Cổ Lâm xong, Cổ Lâm còn chưa nói gì,
Mã Tường đã nhảy dựng lên.
“Sao còn thẩm vấn nữa? Không phải Cổ
Lâm đã nói hết những gì cần nói với Tiểu đoàn trưởng rồi à?”
Mã Tường thấy không vui. Nhiếp Nhiên bị giam không có động tĩnh gì mà Cổ Lâm lại bị thẩm tra hai lần, đúng là bên khinh bên trọng.
Vu Thừa Chinh nhìn chằm chằm Cổ Lâm, nói thẳng: “Cổ Lâm là nhân chứng duy nhất, phải ghi chép lại lời khai của cô ấy, đây là thủ tục bình thường, xin cậu không được cản trở.”
Cổ Lâm cười khẽ, ấn tay Mã Tường, nói:
“Tôi không sao, chỉ hỏi chuyện mà thôi, có gì đâu.”
“Nhưng sức khỏe của cậu…” Mã Tường lo lång.
“Không sao đâu.”
Nói xong Cổ Lâm đi theo Vu Thừa Chinh.
Uông Tư Minh luôn nhìn chằm chằm bọn họ, thấy Cổ Lâm đi thì làm như vô tình hỏi:
“Cổ Lâm vẫn chưa khỏi à?”
“Khỏi thì khỏi rồi, nhưng vẫn phải nghỉ ngơi nhiều mới được.” Mã Tường trả lời.
Uông Tư Minh nhìn bóng lưng Cổ Lâm, hỏi với vẻ sâu xa: “Vậy lúc huấn luyện cô ấy cũng luôn nghỉ ngơi à?”
“Chắc chắn là không rồi, cô ấy rất cố gắng huấn luyện.”
Uông Tư Minh nghe thấy thế, vỗ vai Mã
Tường, giống như trấn an nói: “Đây chỉ là hỏi chuyện bình thường thôi, cậu lo lắng cái gì?”
Mã Tường ngẩn ra: “…”
Đúng vậy, chỉ là hỏi chuyện thôi, anh ta đang lo lắng cái gì?
Mã Tường sực tỉnh. Vừa rồi anh ta thấy sắc mặt Cổ Lâm hơi tái nên mới lo lắng.
Nhưng đúng như anh ta vừa nói, sau khi khỏi bệnh, lúc huấn luyện trong đơn vị Cổ
Lâm cũng không có biểu hiện yếu ớt hay phải xin nghỉ, sao hai ngày nay luôn biểu hiện khác thường như vậy?
Uông Tư Minh thấy Mã Tường như vậy cũng biết điểm dừng, không nói tiếp nữa.
Anh ta tin mình mà nói rõ ra thì chỉ khiến
Mã Tường phản cảm với mình, không bằng để anh ta từ từ nghi ngờ đi.
Đồng thời anh ta cũng tin chắc Cổ Lâm có chỗ là lạ.
Không bàn đến những thứ khác, nhưng nhất định cô ta đang lợi dụng Mã Tường.