Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2392
CÔ TA RẤT ĐÁNG NGHI
Cổ Lâm mất kiên nhẫn ngẩng đầu lên:
“Tôi nhìn thấy hai người ngã dưới đất, Nhiếp Nhiên đứng một mình cầm súng. Nói như vậy không có vấn đề gì chứ?”
Uông Tự Minh thấy vẻ lạnh lùng ở đáy mắt
Cổ Lâm thì sầm mặt lại: “Cô nói như vậy à?”
“Đúng!”
Cổ Lâm không sợ hãi mà ngẩng đầu lên nghênh đón ánh mắt anh ta.
Phương Lượng thấy bầu không khí căng thẳng, vội lên tiếng: “Cô nói thế không phải đang ngàm thừa nhận Nhiếp Nhiên giết người à?! Cổ Lâm, cô và Nhiếp Nhiên quen
biết lâu rồi, cô không thể nào không biết tính cô ấy được, sao cô ấy có thể vô duyên vô cớ giết người chứ?”
Cổ Lâm bị anh ta cắt ngang mới đột nhiên bừng tỉnh phát hiện mình vô tình để lộ cảm xúc, vội lui về phía sau một bước, cúi đầu xuống: “Tôi chỉ nói những gì mình nhìn thấy, đâu có nói cô ấy giết người.”
“Nhưng cô nói thế không phải là…”
Phương Lượng còn chưa nói xong, Mã
Tường đã lao ra chắn trước mặt Cổ Lâm:
“Được rồi, mọi người đừng tra hỏi Cổ Lâm nữa, Cổ Lâm không nói sai gì cả, chẳng lẽ mọi người hy vọng cô ấy nói dối à? Nếu như cô ấy vì Nhiếp Nhiên mà nói dối, vậy chẳng phải Cửu Miêu và Lý Kiều rất oan uống sao? Hơn nữa tôi tin nhất định Tiểu đoàn trưởng sẽ điều tra ra chân tướng của chuyện này, không để ai bị oan cả.”
Anh ta đã nói thế rồi, nếu như mấy người
Uông Tư Minh vẫn còn tiếp tục chất vấn thì đúng là bắt nạt người khác.
“Cậu ấy nói đúng đấy, đây là chuyện lớn,
Tiểu đoàn trưởng sẽ không tùy tiện đưa ra kết luận đâu, chắc chắn sẽ điều tra kỹ càng.” Từ Minh Thao chen vào.
Anh ta và Nhiếp Nhiên từng kề vai chiến đấu, vẫn luôn coi trọng Nhiếp Nhiên, đặc biệt là lần diễn tập này càng khiến anh ta kính nể cô hơn. Cho nên nghe thấy Nhiếp
Nhiên xảy ra chuyện, anh ta cũng vô cùng lo lắng, cùng các binh lính này đi hỏi thăm tình hình. Nhưng quan tâm thì quan tâm, nhiều người chặn một nữ binh thật sự không hay lắm.
“Mọi người tạm thời về trước đi, sáng mai xem có gì mới không, nếu không cứ đứng ở đây, bị lãnh đạo phát hiện thì có khi chưa đợi được Nhiếp Nhiên, chúng ta đã bị phạt rồi.”
Các binh lính xung quanh gật đầu rồi tản ra.
Cổ Lâm được Mã Tường đưa đi.
Uông Tư Minh nhìn chằm chằm bóng lưng
Cổ Lâm với ánh mắt phức tạp.
“Vẫn không về à?” Phương Lượng thấy anh ta vẫn đứng im thì quay sang hỏi.
Uông Tự Minh vẫn nhìn Cổ Lâm: “Cậu không cảm thấy Cổ Lâm rất kỳ lạ à?”
Phương Lượng chỉ thấy một bóng lưng mơ hồ dưới bóng tối: “Kỳ lạ? Kỳ lạ chỗ nào?”
Vẻ mặt Uông Tư Minh nặng nề: “Không nói ra được, tôi cứ cảm thấy cảm xúc của cô ta là lạ.”
“Có thể là bị chuyện ban ngày dọa, cô ấy vốn nhát gan, nhìn thấy cảnh đó chưa hoàn hồn lại được cũng bình thường.”
Phương Lượng không cảm thấy lạ gì, trước kia ở đơn vị dự bị, cảm giác tồn tại của Cổ
Lâm đã rất thấp rồi, luôn đi sau lưng Nhiếp
Nhiên, không nói năng gì nhiều.
Nhưng Uông Tư Minh lại cảm thấy không đúng: “Cô ta đâu phải tân binh, cần thời gian bình tĩnh lâu vậy sao?”
Nguồn : we btruy en onlin e.com
Anh ta cau mày, mím chặt môi thành một đường thẳng. Vừa rồi lúc anh ta và Cổ Lâm đối mặt, sự thay đổi cảm xúc của cô ta, còn cả vẻ lạnh lùng ở đáy mắt không giống một người nhát gan.
“Cậu có ý gì?” Phương Lượng cũng nghiêm mặt lại.
Uông Tư Minh nhìn anh ta: “Cậu không cảm thấy Cổ Lâm nhát gan hơi quá à?”
“Không phải chứ, trước kia cô ấy cũng thế mà.” Tuy nói vậy nhưng Phương Lượng cũng biết Uông Tư Minh sẽ không tùy tiện nghi ngờ ai: “Ý cậu là trong chuyện này có gì đó mờ ám?”
Uông Tư Minh lắc đầu: “Tôi không biết, nhưng với tính Cổ Lâm trước kia, cho dù thấy Nhiếp Nhiên giết người, cô ta cũng sẽ giải thích thay Nhiếp Nhiên trước mặt Tiểu đoàn trưởng, nhưng lần này cô ta không nói gì, cậu không cảm thấy rất khả nghi sao?”
“Cậu nói thế cũng đúng. Nhưng từ sau khi
Cổ Lâm trở về cũng không thân thiết với
Nhiếp Nhiên như trước, bây giờ lại mỗi người một đơn vị, có phải là cô ấy thay đổi rồi không?”
Phương Lượng nói cũng có lý, sau này bọn họ cũng cảm nhận được Cổ Lâm và Nhiếp
Nhiên xa cách hơn.
“Nói thế nhưng tôi vẫn cảm thấy bất an.”
Giọng Uông Tư Minh nặng nề.
Phương Lượng vỗ vai anh ta: “Cậu đừng nghĩ nhiều nữa, về thôi, ngày mai đi hỏi đội phó Vu.”
Nói xong hai người rời đi.