Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2391
BỊ VÂY LẤY
Lý Tông Dũng trở lại phòng làm việc, quả nhiên thấy Cổ Lâm đã không còn hốt hoảng như vừa rồi mà đứng đó với vẻ mặt thản nhiên.
Bởi vì cô ta biết một khi Lý Kiêu hôn mê bất tỉnh thì đồng nghĩa với chết việc không có đối chứng, chỉ cần cô ta không chịu khai, cộng thêm Nhiếp Nhiên nhận tội thì chắc chắn Nhiếp Nhiên sẽ phải chết.
Đúng là không uổng công cô ta luyện kỹ thuật bắn lâu như vậy.
Cổ Lâm ngẩng đầu lên, nhìn Lý Tông Dũng với vẻ không sợ hãi, chờ lời ông nói.
Lý Tông Dũng thấy thế cũng biết đã không còn cách nào mọi được tin tức hữu dụng từ cô ta nữa rồi.
“Cô về trước đi.”
“RÕ, Tiểu đoàn trưởng.” Cổ Lâm nói xong lại nói với Đại đội trưởng Diệp một tiếng rồi rời phòng làm việc.
Lúc này Đại đội trưởng Diệp mới tựa vào ghế, khoanh hai tay trước ngực, liếc Lý
Tông Dũng: “Anh lừa lính của tôi như vậy không hay lắm đâu.”
Rõ ràng ông ta đã nhìn ra cuộc điện thoại vừa rồi là Lý Tông Dũng cố ý lừa Cổ Lâm, ông ta không hiểu một loạt hành động này của Lý Tông Dũng cho lắm.
Rõ ràng Lý Tông Dũng đang nghi ngờ lời khai của Cổ Lâm.
Nhưng dù sao Cổ Lâm cũng từng là binh lính của ông, sự nghi ngờ này thật kỳ lạ.
Lý Tông Dũng thở dài: “Tôi không lừa làm sao biết được sự thật.”
Chỉ thiếu chút nữa, một chút xíu nữa thôi là có thể lừa Cổ Lâm khai ra rồi.
Thật đáng tiếc!
Thấy Lý Tông Dũng cau mày mệt mỏi, Đại đội trưởng Diệp cũng nghiêm túc hơn: “Ý của anh là chuyện này có ẩn tình khác? Cô ta đang lừa anh?” Nhưng sau đó nghĩ lại, ông ta lại cảm thấy không thể nào: “Lão Lý, không đến nỗi vậy chứ, dù sao Cổ Lâm cũng đã từng là lính của anh, hơn nữa trước kia bọn họ không phải là chiến hữu à?”
Cùng một đơn vị, không có lý nào lại hãm hại chiến hữu của mình đúng không?
Nói tới hai chữ “chiến hữu”, sắc mặt Lý
Tông Dũng càng thêm buồn bã: “Tôi thật hy vọng bọn họ không phải là chiến hữu.”
Đại đội trưởng Diệp không hiểu: “Ý anh là sao?”
“Đừng nói nữa, nói tới là tôi lại đau đầu.”
Lý Tông Dũng xua tay, không muốn nói nhiều.
Những câu này lại khiến Đại đội trưởng
Diệp tò mò: “Còn có chuyện gì có thể khiến anh đau đầu à?”
Cùng lúc đó, Cổ Lâm vừa đi được nửa đường đã bị đám người Uông Tự Minh và
Phương Lượng chặn lại. Những người đó vô cùng lo lắng sốt ruột.
“Sao rồi, Tiểu đoàn trưởng nói thế nào?”
“Đây có phải là hiểu lầm không?”
“Có phải Nhiếp Nhiên sẽ nhanh chóng được thả ra không?”
Dưới bóng đêm, đáy mắt Cổ Lâm lóe lên vẻ không kiên nhẫn.
Trong đám người này có một số người quen biết Nhiếp Nhiên, và cũng có rất nhiều người chẳng quen biết gì.
Phải biết từ trước đến giờ Nhiếp Nhiên không thích kết giao bạn bè, đa số những người này chắc là từng kề vai chiến đấu với cô, và bị sự nhanh trí của cô thuyết phục.
Cứ nghĩ đến những binh lính không quen biết cô lại tín nhiệm cô như vậy, Cổ Lâm
không nhịn được cười khẩy trong lòng.
Đám ngu xuẩn này!
Nhưng trước đây không phải mình cũng như vậy sao, cũng thật lòng với Nhiếp
Nhiên, kết quả lại bị Nhiếp Nhiên tùy tiện ném ra ngoài.
Nếu bọn họ biết Nhiếp Nhiên coi mạng người như cỏ rác, không biết có còn lo lắng nữa không?
Cổ Lâm đè nén vẻ chế giễu xuống, bình tĩnh lắc đầu: “Tôi không biết…”
“Vậy lúc nào Nhiếp Nhiên được ra ngoài?”
Uông Tư Minh lại hỏi.
Cổ Lâm vẫn lắc đầu: “Tôi không biết…”
Uông Tư Minh cau mày lại: “Vậy Tiểu đoàn trưởng gọi cô tới nói gì thế?”
Trước đây Uông Tự Minh là người của lớp 1, không tiếp xúc nhiều với Cổ Lâm nên chỉ cảm thấy phản cảm với cái kiểu vâng vâng
dạ dạ, vô tội của cô.
Một binh lính nên ngẩng đầu ưỡn ngực làm người. Cúi đầu nói chuyện lý nhí như vậy thật sự không giống binh lính chút nào.
Cho dù bị chuyên sáng nay dọa, nhưng ai mà chưa từng nghe tiếng súng chứ, có cần phải sợ đến vậy không?
Trước kia không phát hiện ra, bây giờ Uông
Tự Minh lại cảm thấy thái độ của Cổ Lâm khiến người ta không thoải mái.
Cổ Lâm hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng Uông Tư Minh, chỉ rất bực mình khi bị tra hỏi, dù rất khó chịu nhưng vẫn không thể biểu hiện ra: “Tôi chỉ thấy gì nói nấy thôi.”
Uống Tự Minh ép sát từng bước: “Vậy cô nhìn thấy cái gì?”