Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2390
N hưng Nhiếp Nhiên lại thừa nhận hết lần này đến lần khác khiến chút lý trí và tín nhiệm của anh ta sụp đổ.
“Có cái gì mà không tin được, từ trước đến giờ tôi dám làm dám chịu, hơn nữa những người đó muốn vu cáo hãm hại tôi thì cũng phải có bản lĩnh đó.” Lý Vọng nâng cao giọng: “Tại sao cô phải làm thế?” Nhiếp Nhiên nghiêng đầu đi chỗ khác, cương quyết nói: “Tôi và cô ta vốn bất hòa, nhất thời tức giận lỡ tay giết người cũng là chuyện rất bình thường.” Lần này lý trí của Lý Vọng hoàn toàn sụp đổ, anh ta bước lên đứng ở trước mặt Nhiếp Nhiên, siết chặt hai tay lại, cố nén ý muốn túm cổ cáo cô, chỉ gằn từng chữ:
“Bình thường? Cô nói với tôi là bình thường? Cô có biết bác sĩ nói mặc dù đã cấp cứu thành công, nhưng bởi vì mất máu quá nhiều nên cô ấy bị sốc, bây giờ rơi vào hôn mê nằm trong phòng ICU*, không biết lúc nào tỉnh lại không! Cũng có nghĩa là đời này của cô ấy bị hủy rồi, bị cô hủy rồi!” (*) Phòng ICU: phòng chăm sóc đặc biệt và hỗ trợ cuộc sống cho những bệnh nhân bị chấn thương hoặc bệnh tật nghiêm trọng Nhiếp Nhiên ngẩng phắt đầu lên, mắt sáng quắc: “Cô ấy chưa chết?!” “Cô ấy như vậy có khác gì đã chết rồi?!” Lý Vọng nghe giọng nói kích động của cô, nghiến răng nghiến lợi hỏi, khiến đáy mắt Nhiếp Nhiên lóe lên sự mất mát.
Đúng vậy, cô ấy rơi vào hôn mê đợi ở trong phòng ICU không biết đến năm tháng nào, có khác gì đã chết?
Lần này đúng là theo ý Cổ Lâm, để Lý Kiêu nếm được mùi vị trước đây của cô ấy.
“Tôi xin lỗi.” Cô cúi đầu nói.
Nếu như không phải ban đầu cô giao nhiệm vụ này cho Lý Kiêu thì Lý Kiêu sẽ không bị Cửu Miêu bắn bị thương, lại càng không vì mình mà phải chịu đựng tai bay vạ gió thế này.
Lý Vọng thấy cô hồn bay phách lạc thì càng nổi nóng hơn: “Bây giờ cô áy náy thế này, vậy tại sao lúc ấy phải rút súng!” Anh ta thật sự không hiểu rốt cuộc Nhiếp Nhiên đang nghĩ gì trong lòng!
Đúng là khó bề tưởng tượng!
Nhiếp Nhiên cúi đầu im lặng mấy giây mới nói: “Chuyện đã xảy ra rồi, nói gì cũng đã muộn.” “Cô!” Lý Vọng thấy cô không giải thích, không phản kháng, giận đến siết chặt hai tay.
Đúng lúc này, Lý Tông Dũng xuất hiện ngoài cửa, hai binh lính kia vốn vẫn đang canh chừng tình hình trong phòng, thấy bầu không khí căng thẳng, đang nghĩ xem có nên vào ngăn lại không thì nhìn thấy Lý Tông Dũng, thế là thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hô: “Tiểu đoàn trưởng!” Bầu không khí trong phòng và tiếng hô này mà dịu đi.
Lý Tông Dũng không kịp khiển trách hai binh lính này, bước vội vào: “Lý Vọng, cậu không ở bệnh viện, chạy đến đây làm gì!” Lý Vọng nhìn Nhiếp Nhiên, lui về phía sau mấy bước, trả lời: “Bên bệnh viện đã liên lạc với ba mẹ Lý Kiêu rồi, tạm thời không cần tôi nữa.” Lý Tông Dũng thấy ba mẹ Lý Kiểu biết chuyện này thì càng đau đầu hơn.
“Cậu theo tôi về trước đã.” Ông cố nén sự bực bội trong lòng, nói với Lý Vọng, nhưng thấy anh ta vẫn nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên không thôi, quát lên: “Nghe thấy chưa!” Lý Vọng trả lời: “Rõ.” Hai người một trước một sau đi ra khỏi tòa nhà, Lý Tông Dũng hỏi: “Bây giờ Lý Kiêu thế nào rồi?” Thật ra trong lòng ông rất rõ, nếu như Lý Kiêu không sao, Lý Vọng sẽ không vội vàng tìm Nhiếp Nhiên thế này.
Quả nhiên Lý Vọng nói: “Cô ấy đang trong trạng thái hôn mê rồi, bác sĩ nói không biết lúc nào tỉnh lại.” Không biết lúc nào tỉnh lại…
Tức là chưa chết.
Lý Tông Dũng thở phào nhẹ nhõm.
Vậy ít nhất Nhiếp Nhiên không cần lấy mạng đổi mạng.
Mặc dù kết quả này tốt hơn so với cái chết nhưng cũng không hơn được bao nhiêu.
Cổ Lâm không khai ra, Nhiếp Nhiên lại có thái độ đó, chuyện này gần như đã rơi vào bế tắc.
Cứ nghĩ đến việc đã kinh động tới ba mẹ Lý Kiêu là ông lại đau đầu. Nếu bọn họ biết con gái mình bị chiến hữu hại, hơn nữa ba Lý Kiêu còn giữ chức to, chỉ sợ cho dù Nhiếp Nhiên không chết thì tiền đồ cũng bị hủy.
Càng nghĩ ông càng giận, đạp mạnh vào mông Lý Vọng một cái.
“Cái thằng này! Đều tại cậu phá hỏng chuyện tốt của tôi!” Lý Vọng vốn đang tức giận thì bị ăn đòn, không hiểu ra sao cả: “Làm sao vậy ạ?” Lý Tông Dũng tức giận trừng anh ta: “Cậu làm sao, cậu làm hỏng chuyện tốt của tôi!
Tôi vừa thẩm vấn Cổ Lâm xong, suýt nữa đã khiến cô ta khai ra rồi, kết quả cậu xông tới để cô ta biết Lý Kiêu hôn mê, bây giờ muốn cô ta mở miệng, chỉ sợ khó hơn lên trời!” Lý Vọng cau mày: “Nghĩa là chuyện này không phải do Nhiếp Nhiên làm?” “Cậu cho là cô ấy làm à?” Lý Vọng khựng lại mấy giây: “Ban đầu tôi cũng không cho là thế, nhưng cô ấy không khẳng thừa nhận làm tôi đành tin thôi.” “Con nhóc ngu xuẩn đó muốn lấy đền mạng cho người ta, đương nhiên là nhận tất rồi.” Lý Tông Dũng càng nghĩ càng giận, thật sự muốn quay lại đánh cho cô một trận.
“Ý ngài là cô ấy nhận tội thay người khác?” Lý Tông Dũng hít sâu một hơi nhưng không trả lời thẳng, chỉ mất kiên nhẫn ném lại một câu: “Vu Thừa Chinh đang điều tra, nếu cậu không ngủ được thì nghỉ ngơi một lúc rồi đi giúp đi.”