Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2389
VIỆC SẮP THÀNH LẠI HỎNG
Lý Tông Dũng nghe điện thoại, mắt sáng lên: “Cậu chắc chắn chứ? Tốt tốt tốt, vậy thì tốt, tôi biết rồi.”
Cúp điện thoại xong, ông quay sang nhìn
Cổ Lâm.
Lúc nghe thấy cuộc điện thoại kia, Cổ Lâm căng thẳng nắm chặt tay lại, bây giờ thấy
Lý Tông Dũng nhìn mình bằng ánh mắt đó, tim cô đập thình thịch.
Cô chưa kịp chối bỏ trách nhiệm thì tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
Cốc cốc cốc!
Lý Tông Dũng vốn đang định hỏi, nhưng không thể không tạm dừng, cho người
ngoài cửa vào.
“Có chuyện gì?” Lý Tông Dũng bị quấy rầy hiển nhiên rất không vui.
Lư Lỗi vội vàng giơ tay chào rồi nói thẳng:
“Không xong rồi Tiểu đoàn trưởng, Lý
Vọng vừa từ bệnh viện trở lại đã lao thẳng đến phòng tối nhốt Nhiếp Nhiên, sắc mặt cậu ta rất khó coi, hình như đang tức giận.”
Lý Tông Dũng hơi biến sắc mặt: “Cậu nói cái gì?”
Lý Vọng vội vàng đi tìm Nhiếp Nhiên nhất định là đã xảy ra vấn đề gì lớn, với tình hình của Nhiếp Nhiên bây giờ, ngộ nhỡ lại có chuyện gì thì gay go!
“Ai bảo các cậu nói với cậu ta Nhiếp Nhiên đâu!”
Lư Lỗi cũng rất oan ức: “Chuyện này… bây giờ đã truyền khắp nơi rồi, cậu ta hỏi ai cũng có thể biết.”
Lý Tông Dũng đấm lên mặt bàn, khẽ mắng một câu: “Đáng chết!”
Đang lúc quan trọng lại bị tên ngốc Lý
Vọng kia cắt ngang!
Ông ném ánh mắt sắc bén nhìn Cổ Lâm.
Cuộc điện thoại kia là ông cố ý bảo thuộc hạ gọi để lừa Cổ Lâm, kết quả bị Lư Lỗi phá đám, nhất định cô ta đã biết Lý Kiêu xảy ra vấn đề, càng không moi được gì nữa!
Lý Tông Dũng vừa phiền muộn vừa lo lắng cho Nhiếp Nhiên cùng với tình hình sức khỏe của Lý Kiêu, ông không để ý được nhiều nữa, vội vàng xuống tầng, bước nhanh tới phòng giam.
Tiếng bước chân gấp gáp vang lên bên ngoài phòng.
“Mở cửa ra.” Là tiếng Lý Vọng.
Nhiếp Nhiên nghe thấy mà giật mình, chỉ cảm thấy không ổn.
Người canh cửa do dự: “Thế này không hay đâu, không có mệnh lệnh của Tiểu đoàn trưởng, chúng tôi…”
Lý Vọng quát lên: “Mở cửa ra!”
Nhiếp Nhiên cũng nghe ra cơn thịnh nộ của anh ta. Có thể khiến Lý Vọng tức giận như vậy, có phải là…
Nhiếp Nhiên nghĩ tới đây thì siết chặt hai tay lại.
Mà lúc này, hai người ngoài cửa cũng bị anh ta dọa: “Không phải là chúng tôi…”
Binh lính kia mới nói được một nửa thì người bên cạnh đã cướp lời: “Bỏ đi bỏ đi, mở cửa ra đi.” Sau đó anh ta lại nhỏ giọng dặn dò Lý Vọng: “Nhưng Lý Vọng này, chúng tôi nói trước, cho cậu gặp người đã là vi phạm quy định rồi, cậu không thể làm ra chuyện gì, nếu không chúng tôi sẽ rất khó xử.”
Lý Vọng cũng biết mình không nên giận cá chém thớt, anh ta cố đè nén lửa giận trong
lòng, nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ không để mọi người khó xử đâu.”
Sau đó tiếng khóa cửa vang lên, cửa bị đẩy ra.
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên nhìn ra cửa, câu nói đầu tiên của cô là: “Lý Kiêu… chết rồi à?”
Cảnh vật tối đen, bóng dáng Lý Vọng bị che phủ trong đó, ngay cả đường nét cũng không nhìn ra được, một lúc sau anh ta mới u ám mở miệng: “Cô còn quan tâm cô ấy à? Không phải cô chỉ mong cô ấy chết sao?”
Nếu như không phải là tức giận tới cực điểm, Lý Vọng sẽ không bao giờ nói chuyện với cô bằng giọng điệu này. Kể cả là lần cô lỡ tay giết người dân kia, anh ta cũng chỉ thất vọng thôi chứ giọng điệu không nồng nặc mùi thuốc súng giống như bây giờ.
Với thái độ này, anh ta không cần phải nói gì nữa.
Cuối cùng vẫn là mình hại cô ấy!
Trong bóng tối, Nhiếp Nhiên nắm chặt tay đến nỗi khớp xương trắng bệch, khẽ run lên.
“Tôi đã nhận tội rồi, nếu như cô ấy đã chết, tôi đồng ý một mạng đổi một mạng.” Cô cúi đầu, giọng vẫn bình tĩnh, nhưng sao mà chua chát đến vậy.
Thân hình Lý Vọng lảo đảo, anh ta hít sâu một hơi, đau xót nói: “Chuyện này thật sự do cô làm à?”
Sau mấy giây im lặng, Nhiếp Nhiên nhắm mắt trả lời như cam chịu số phận: “Đúng.”
Lý Vọng nghiến răng, sắc mặt u ám tới cực điểm, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Tôi không tin! Có lẽ tác phong làm việc của cô khiến người bình thường không hiểu, nhưng vẫn chưa đến nỗi giết người lung tung.”
Đây chính là lý do lớn nhất mà tại sao anh ta không lao đến đánh cô.
Anh ta với Nhiếp Nhiên có qua lại, biết cô làm việc rất tuyệt tình, cũng rất ác liệt, đặc biệt là đối với bản thân. Nhưng đối với người khác, chỉ cần không chạm đến ranh giới cuối cùng của cô thì cô sẽ chẳng thèm quan tâm đối phương. Còn nếu chạm đến rồi thì cô sẽ giải quyết ngay mà không giữ lại lâu.
Lý Kiêu ở chung một phòng với cô mà bình yên vô sự, chứng tỏ bọn họ không đến mức lấy mạng đối phương.
Sao cô có thể đột nhiên nổ súng giết người được?