Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2386
QUÁ NHIỀU ĐIỂM ĐÁNG NGỜ
Lý Tông Dũng cười lạnh hỏi: “Cô đừng nói với tôi là cô cũng không biết động cơ giết người của mình là gì nhé?”
Nhiếp Nhiên dừng lại mấy giây mới nói:
“Cô ấy nói tôi không thích hợp với Dịch
Sùng Chiêu.”
Cô chém bừa một câu, kết quả bị Lý Tông
Dũng mắng cho một trận: “Hoang đường!
Lý Kiêu quan tâm chuyện vớ vẩn của cô làm gì? Cô lừa ai hả? Muốn kiếm cớ cũng tìm cái cớ nào hay hơn được không?”
Lý Kiêu không có suy nghĩ gì với Dịch Sùng
Chiêu, sao có thể nói với cô như vậy?
Thấy Nhiếp Nhiên không nói gì, Lý Tông
Dũng lại nói: “Cô có biết mình nhận chuyện này sẽ có hậu quả gì không?”
“Một mang đến một mạng.” Nhiếp Nhiên cúi đầu, dứt khoát trả lời.
“Vậy cô phải ăn nói thế nào với Dịch Sùng
Chiêu?”
Lúc nhắc đến Dịch Sùng Chiêu, cơ thể
Nhiếp Nhiên hơi run lên, có mấy phần do dự và chần chừ, nhưng rồi cô lại nhanh chóng bình tĩnh lại: “Là lỗi của tôi, là… tôi có lỗi với anh ấy.”
“Cô đúng là… con nhóc vừa ngu xuẩn vừa cứng đầu!” Lý Tông Dũng cảm thấy mình sắp bị cô làm tức chết rồi: “Cô đừng tưởng cô nhận thì có thể giải quyết, là thật không phải giả, là giả không phải thật.”
Lý Tông Dũng nói xong thì đi ra ngoài.
Vu Thừa Chinh đứng ở ngoài cửa nghe được từ đầu tới cuối, anh ta cũng bắt đầu nghi ngờ. Vừa rồi anh ta thấy Nhiếp Nhiên cầm súng, hai người đẫm máu nằm dưới
chân, cộng thêm cô nói là mình giết người nên anh ta cũng mất đi lý trí.
Bây giờ bình tĩnh lại rồi, anh ta bắt đầu cảm thấy có rất nhiều điểm đáng ngờ.
Những lời Nhiếp Nhiên nói rõ ràng hơi gượng gạo, hơn nữa hành động tác phong cũng không giống trước kia. Lúc cô ngộ sát dân làng còn biết tìm Tiểu đoàn trưởng, nhưng lúc này lại nhận luôn.
Cô không phải là người sẽ bắn chiến hữu.
Còn nữa, nếu cô mà muốn giết người thì sẽ không qua loa như vậy, cô có thể làm mà không để lại dấu vết gì.
“Tiểu đoàn trưởng, chuyện này phải điều tra thế nào?”
Lý Tông Dũng nhìn cánh cửa sắt đã bị khóa lại, trầm giọng phân phó: “Gọi Cổ Lâm đến phòng làm việc của tôi.”
Nhiếp Nhiên có càn quấy thế nào cũng có ranh giới cuối cùng của mình, chuyện giết người lung tung này là không thể nào. Con
nhóc này nếu không phải đang gánh tội cho Cổ Lâm thì là đang cố ý che giấu gì đó.
Nhất định phải tra rõ mới được!
Vu Thừa Chinh lại nói: “Cổ Lâm không phải người của đơn vị chúng ta, nếu muốn gặp có lẽ cần phải thông qua đơn vị của cô ấy.”
Bấy giờ Lý Tông Dũng mới nhớ nơi này không phải đơn vị dự bị, Cổ Lâm đã không phải là lính của ông nữa rồi, ông vội nói:
“Bỏ đi, lát nữa tôi sẽ đi gọi điện thoại cho
Đại đội trưởng Diệp, cậu đi làm việc đi, để ý đến chỗ này, chuyện này vẫn chưa có kết luận cuối cùng, cần phải điều tra rõ ràng.”
“Rõ.” Vu Thừa Chinh gật đầu.
Lý Tông Dũng lại nhìn cánh cửa bị khóa chặt kia rồi bước nhanh ra ngoài.
Trên đường về phòng làm việc, ông thấy rất nhiều người đều đang thảo luận sôi nổi, nhưng lúc này ông đâu có lòng dạ mà quan
tâm, chuyện quan trọng nhất là khiến Cổ
Lâm khai ra.
Vừa về tới phòng làm việc, ông đã gọi ngay cho Đại đội trưởng Diệp, bảo ông ta đưa Cổ
Lâm đến đây.
Chỉ một lúc sau Đại đội trưởng Diệp đã đích thân dẫn Cổ Lâm vào phòng làm việc của Lý Tông Dũng.
Thấy ông ta, Lý Tông Dũng vội vàng xin lỗi:
“Thật xin lỗi Đại đội trưởng Diệp, chuyện này ầm ĩ quá, còn phải làm phiền anh đưa người đến nữa.”
Đại đội trưởng Diệp cười xua tay: “Có gì đâu, trước đây cô ấy cũng là lính của anh, anh muốn hỏi thì chỉ cần một câu nói thôi.”
Lý Tông Dũng thở dài trong lòng. Nếu có thể, ông thật sự hy vọng đây không phải là binh lính của mình. Hai người đều từ đơn vị dự bị ra, cho dù ai xảy ra chuyện, ông cũng đều không vẻ vang gì.
“Anh cũng ngồi xuống cùng nghe đi.”
Đại đội trưởng Diệp không từ chối. Vừa rồi lúc ông ta đi tìm Cổ Lâm, còn thấy các binh lính Quân khu 9 đang vây quanh cô.
Trong đơn vị có đủ lời đồn khác nhau. Có người nói Nhiếp Nhiên chính miệng thừa nhận giết người, vậy chắc chắn là thật.
Cũng có một số người cùng diễn tập với
Nhiếp Nhiên nói có thể là hiểu lầm, Nhiếp
Nhiên không thể nào giết người được, cô không cần phải làm như vậy.