Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2387
NGÀI ĐANG THIÊN VỊ
Lý Tông Dũng uy nghiêm nhìn về phía Cổ Lâm, không có một chút hòa nhã dễ gần nào.
Cổ Lâm bỗng thấy áp lực.
Cô không biết tại sao lúc đối mặt với Lý
Tông Dũng mà Nhiếp Nhiên vẫn thản nhiên như không được, rõ ràng ánh mắt của đối phương khiến cô thấy rất đáng sợ.
Thực ra Cổ Lâm không biết rằng đa số thời gian, Lý Tông Dũng nói chuyện với Nhiếp
Nhiên đều rất ôn hòa thân thiết.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Lý Tông Dũng còn chưa nói gì mà lòng bàn tay Cổ Lâm đã ướt mồ hôi rồi.
Một lúc sau, cuối cùng Lý Tông Dũng cũng nói: “Cổ Lâm, nghe nói vừa rồi cô có mặt tại hiện trường, cũng nhìn thấy chuyện đã xảy ra.”
Không phải nghi vấn, mà là khẳng định.
Đại đội trưởng Diệp nhìn Lý Tông Dũng, rõ ràng ông đang đào bẫy.
Từ khoảng thời gian trước thấy Dịch Sùng
Chiêu ân ái với Nhiếp Nhiên ngay trước mặt mọi người là ông ta đã biết chắc chắn
Lý Tông Dũng rất yêu quý nữ binh tên
Nhiếp Nhiên này, nếu không sẽ không cho phép chuyện yêu đương xuất hiện ở trong đơn vị.
Cho nên ông ta cũng hiểu được tại sao Lý
Tông Dũng lại thiên vị như vậy.
Chỉ là không biết Cổ Lâm sẽ trả lời thế nào.
Nói nhìn thấy chắc chắn sẽ bị hỏi chi tiết, mà càng thế sẽ càng dễ lộ ra sơ hở. Nói không nhìn thấy thì là không đủ chứng cứ, chỉ cần Nhiếp Nhiên phủ nhận, vậy thì ít
nhất Lý Tông Dũng có thể bảo vệ cô.
Đại đội trưởng Diệp lại đưa mắt nhìn Cổ
Lâm nhát gan, thấy cô đứng thẳng người lên, làm ra vẻ bình tĩnh nói: “Báo cáo Tiểu đoàn trưởng, tôi không hoàn toàn nhìn thấy.”
Ông ta nhướng mày nhìn lính của mình, thế mà lại không nhảy xuống hố do Lý
Tông Dũng đào. Nhưng cho dù không vào hố, Lý Tông Dũng cũng có cách cho cô ấy ngã xuống.
“Vậy cô nói xem cô đã nhìn thấy cái gì?”
Cổ Lâm chậm rãi trần thuật lại lời đã chuẩn bị sẵn: “Lúc ấy tôi vừa mới đến nơi đã thấy Lý Kiêu và Cửu Miêu nằm dưới đất rồi, Nhiếp Nhiên thì cầm súng đứng một mình ở đó, tôi sợ quá nên hét lên.”
“Cô vạch trần cô ấy giết người ngay trước mặt cô ấy, sau khi hô lớn, cô ấy không giết cô diệt khẩu à?” Lý Tông Dũng nhìn thẳng
Cổ Lâm, hỏi.
Ánh mắt sắc bén của ông khiến Cổ Lâm run lên, nói chuyện cũng lắp bắp: “Bởi vì… bởi vì lúc đó đơn vị sắp đến rồi, cho nên cô ấy… không kịp ra tay…”
Không kịp ra tay?
Đại đội trưởng Diệp không giỏi kiềm chế như Lý Tông Dũng nên đã cau mày lại.
Chuyện Nhiếp Nhiên đánh lén Phùng Chí lúc diễn tập đã lan truyền khắp nơi, mọi người đều biết Nhiếp Nhiên dùng một phát súng giết chết anh ta. Có thể giết chết một binh lính của Quân khu 9 trong địa thế như vậy vô cùng khó khăn, nếu như không có kỹ thuật bắn giỏi sẽ rất khó đạt được.
Nhưng bây giờ Cổ Lâm lại nói Nhiếp Nhiên không kịp ra tay…
Lý do này có phần gượng gạo.
Nhưng Lý Tông Dũng không bắt lấy vấn đề này: “Vậy tại sao cô lại tách ra khỏi đơn vị?”
“Lúc đó tiếng súng vang lên rất đột ngột, không chắc chắn được phương hướng nên mọi người đều chia ra hành động, sau đó tiếng súng thứ hai vang lên, tôi ở gần nên đến đầu tiên.”
“Nhưng sao tôi lại nghe người khác nói là cô chỉ đường mới khiến bọn họ vòng đường xa?”
Cổ Lâm hơi hoảng, cúi thấp đầu, chột dạ nói: “Lúc đó tôi tưởng là thế, cũng sợ chậm trễ nên mới chỉ một con đường bảo bọn họ đi xem sao.”
“Có nghĩa là cô không hề chính mắt nhìn thấy Nhiếp Nhiên nổ súng giết người, đúng không?” Lý Tông Dũng đột nhiên quay lại chủ đề cũ.
Cổ Lâm sững sờ, biết Lý Tông Dũng hỏi không đầu không đuôi nhưng đều đánh vào tâm lý, vì vậy cố gắng đè nén sự sợ hãi trong lòng, lần đầu tiên hỏi ngược lại: “Mặc dù tôi không chính mắt nhìn thấy, nhưng
hai thi thể kia nằm ở đó, chẳng lẽ vẫn không tính à?”
Lý Tông Dũng dựa vào ghế, đặt hai tay lên tay vịn: “Nếu cô không chính mắt nhìn thấy cô ấy nổ súng thì lời cô nói không được coi là chứng cứ.”
“Nhưng lúc ấy trừ tôi ra thì không hề có người khác, nếu không coi đó là chứng cứ thì khác gì không có chứng cứ?” Cổ Lâm nhíu mày, trong lòng cảm thấy không ổn, cảm giác hình như mình rơi vào bẫy rồi.
Lý Tông Dũng gật đầu: “Đúng vậy, nếu không có chứng cứ thì thả người được rồi.”
Cổ Lâm nghe mà cuống lên, lại buột miệng nói: “Ngài đang thiên vị!”
Lý Tông Dũng khẽ híp mắt lại: “Thiên vị?
Không có chứng cứ chẳng lẽ không nên thả người à? Hay là cô hy vọng Nhiếp Nhiên bị xử tội? Tôi nhớ cô và cô ấy là chiến hữu mà nhỉ?”