Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2385
CÁI CỚ VỤNG VỀ
Lý Tông Dũng vội vàng đi đến phòng giam, nhiều người thấy Tiểu đoàn trưởng vội vã nôn nóng càng khiến tính nghiêm trọng chuyện này được gia tăng. Tất cả đều đang suy đoán cho dù có
Tiểu đoàn trưởng bảo vệ, chưa chắc Nhiếp
Nhiên đã thoát được. Dù sao chuyện này cũng liên quan đến hai mạng người của
Quân khu 9, có thể nói là vô cùng nghiêm trọng.
Nhưng những binh lính cùng kề vai diễn luyện với Nhiếp Nhiên thì đều cho rằng có hiểu lầm, nói không chừng trong đó có ẩn tình gì khác.
Một người vạch ra được kế hoạch cứu nguy thành an lợi hại thế kia, sao có thể làm ra chuyện nổ súng giết người ngu xuẩn thế được?
ngoan đến nỗi khiến Lý Tông Dũng cảm thấy chướng mắt.
“Vớ vẩn! Cô sẽ không giết người vô tội! Cô tưởng tôi ngu à!” Lý Tông Dũng vô cùng tức giận.
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh như một hồ nước đọng: “Nhân chứng vật chứng đều có, không có gì để chối cãi cả.”
“Nhân chứng? Cô tưởng tôi là ông già bảy tám mươi rồi à? Cái người tên Cổ Lâm đó có phải người trước kia được cô truyền máu cho không?”
Nếu là người khác nhìn thấy cô cầm súng giết người, có lẽ ông còn tin tưởng. Nhưng nếu là Cổ Lâm thì độ tin cậy không có bao nhiêu.
Mặc dù nghe nói Cổ Lâm mất trí nhớ, nhưng chuyện mất trí nhớ này, hoặc là cả đời không nhớ nổi, hoặc là đột nhiên kích động nhớ ra tất cả, đây là một quả bom hẹn giờ.
Ngộ nhỡ lúc nghe thấy tiếng súng, cô ấy nhớ ra thì sao?
Một nhân chứng có thái độ thù địch với
Nhiếp Nhiên làm sao có thể tin được?
Chuyện của Cổ Lâm đã đả kích Nhiếp
Nhiên rất nhiều, cũng vì chuyện đó mà tính cô mới dần thay đổi, đã không còn làm lơ người bên cạnh nữa mà dần dần học cách tiếp nhận.
Cô áy náy với Cổ Lâm, hơn nữa tính cô lại không làm thì thôi, đã làm sẽ làm đến cùng, cho nên nếu như… Cổ Lâm nói ra yêu cầu gì đó, tỷ lệ cô đồng ý sẽ là một trăm phần trăm, hơn nữa còn không hề do dự.
“Chuyện giữa hai người thì tự đi mà giải quyết riêng, nhưng bây giờ liên quan đến mạng người, Quân khu 9 không phải chỗ cho cô đùa! Ai làm thì để người đó nhận!
Cô hiểu không?!” Vẻ mặt Lý Tông Dũng nghiêm túc, giọng càng thận trọng hơn, đủ để thấy chuyện này nghiêm trọng thế nào.
Đúng là Nhiếp Nhiên không thể đùn đẩy trách nhiệm trong chuyện của Cổ Lâm, nhưng trong dự tính ban đầu của cô không phải muốn giết người, có kết cục như vậy phần lớn là do Thiên Dạ.
Mà bây giờ chuyện này là giết người ác tính, tính chất hoàn toàn khác nhau. Tội danh giết người này nếu cô nhận thì đừng nói tiền đồ mà ngay cả mạng cũng sẽ mất luôn.
Nhưng mặc cho Lý Tông Dũng nói thế nào,
Nhiếp Nhiên vẫn khăng khăng: “Đúng là do tôi làm, nên tôi nhận.”
Lý Tông Dũng giận đến đau cả ngực: “Cô!”
Dù đã cố nhịn nhưng ông vẫn vô cùng tức giận, đập lên bàn quát: “Vậy nguyên nhân thì sao? Cô giết người phải có nguyên nhân chứ?”
“Lý Kiêu…”
Còn chưa nói xong, Lý Tông Dũng đã chen ngang: “Trước đó Lý Kiêu đi tìm tôi, cô ấy
đã nói hai người chỉ đóng kịch để lừa gạt
Cửu Miêu.”
Đúng vậy, Lý Kiêu đã từng báo cáo với Lý
Tông Dũng, sao cô lại quên mất chứ? Nhiếp
Nhiên suy nghĩ một lát, nhưng lúc này tâm trạng cô rất tệ nên không sao nghĩ được cớ gì, thế là dứt khoát nói: “Cho dù ban đầu là giả, nhưng bây giờ là thật.”
Thấy cô muốn nhận chuyện này bằng được, Lý Tông Dũng giận đến nỗi chỉ muốn đánh cho cô một trận: “Ăn nói linh tinh! Cô và Lý Kiêu sao có thâm thù đại hận gì đáng cho cô nổ súng chứ?”
Nhiếp Nhiên khẽ quay đầu đi, không nhìn
Lý Tông Dũng nữa: “Không phải ngài không biết tính tôi, cô ta nói lời tôi không thích nghe, đương nhiên tôi sẽ ra tay rồi.”
Lý Tông Dũng giận điên lên, sầm mặt lại:
“Được rồi, tôi muốn hỏi xem cô ấy nói lời gì cô không thích nghe mà cô lại nổ súng?”
Nhiếp Nhiên cứng họng.