Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2381
ĐÂY LÀ CÔ NỢ TÔI
Sắc trời đột nhiên thay đổi, tiếng gió gào thét thổi qua bọn họ.
Nhiếp Nhiên không giơ nổi súng trong tay lên. Cổ Lâm lạnh lùng nhìn cô đau khổ, do dự và chần chừ. Cảm giác cận kề bờ vực sụp đổ đó khiến Cổ Lâm cảm thấy vô cùng thoải mái.
Hóa ra Nhiếp Nhiên cũng có lúc khổ sở.
Hóa ra Nhiếp Nhiên cũng có lúc do dự không quyết.
Hóa ra Nhiếp Nhiên cũng có lúc vì người mình quan tâm mà đau khổ.
Chỉ là người khiến Nhiếp Nhiên khó xử, do
dự không quyết, hơn nữa quan tâm đó không phải mình!
Mình trở thành người bị Nhiếp Nhiên vô tình đẩy ra, nhẫn tâm làm hại, đồng thời lạnh lùng vứt bỏ!
Tại sao… tại sao… tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy?
Rốt cuộc tôi đã làm gì sai?
Tôi đối xử với cô chân thành, mặc dù không thể kề vai chiến đấu với cô vào thời khắc mấu chốt, nhưng… trước đây lúc cô cãi lại sĩ quan huấn luyện An, bị giam vào phòng tối, tôi đã không quản ngại đi xin tha cho cô.
Chẳng lẽ cô chỉ quan tâm những chiến hữu lợi hại như cô mà coi thường chiến hữu không có tác dụng như tôi, cho nên lúc đó cô mới đẩy tôi về phía đám người đó vào thời điểm mấu chốt nhất?
Cổ Lâm nghĩ càng sâu, lửa giận và thù hận đáy mắt càng đậm.
“Thế nào, nghĩ xong chưa? Tôi nhắc nhở cô, Lý Kiêu của cô không chịu nổi nữa đâu.”
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên thay đổi. Cô không do dự nữa, lên tiếng cảnh cáo Cổ Lâm: “Cổ
Lâm, tránh ra!”
“Không tránh thì sao?”
Lần này Nhiếp Nhiên không nói gì nữa, nhìn chằm chằm Cổ Lâm, bước tới rồi giơ tay lên.
Cổ Lâm cười lạnh: “Quả nhiên cuối cùng cô vẫn lựa chọn hy sinh tôi một lần nữa.”
Đồng thời, chút khao khát cuối cùng trong lòng Cổ Lâm cũng bị gió lớn dập tắt.
Nhiếp Nhiên biết hành động này của mình sẽ tạo thành hậu quả gì, nhưng cô nhất định phải làm như vậy, cô không thể lãng phí thời gian với Cổ Lâm nữa.
Dĩ nhiên cô không định bắn chết Cổ Lâm, chỉ muốn đánh ngất cô ấy rồi ôm Lý Kiêu xuống núi thôi.
“Xin lỗi.”
Nhưng cô vừa định ra tay thì đột nhiên nghe thấy có tiếng bước chân và tiếng người vang lên từ xa.
Nhiếp Nhiên dừng tay lại.
Đến rồi!
Bọn họ đến rồi!
Dây thần kinh của Nhiếp Nhiên được thả lỏng.
Nói thật, cô không muốn tổn thương Cổ
Lâm nữa. Cho dù là một chút cũng không muốn. Cô ấy đã bị tổn thương một lần rồi, cô không muốn giẫm lên vết xe đổ nữa.
Nhưng đối với Cổ Lâm mà nói, từ đầu đến cuối cô vẫn nhớ kết quả cuối cùng kia.
Nhớ là sau khi xin lỗi mình, Nhiếp Nhiên đã giơ tay lên.
Đồng thời, cô đã bỏ qua lúc ấy Nhiếp Nhiên đã do dự, không muốn thế nào.
Lúc này, tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Cổ Lâm cũng nghe thấy, càng cười lớn hơn:
“Thật là, chỉ thiếu chút nữa thôi. Vận may của cô không tệ, lại để cô đợi được rồi.
Nhưng đã qua lâu như vậy, không biết Lý
Kiều có thể chịu đựng được không.”
Cổ Lâm nhìn Lý Kiêu nằm dưới đất, sắc mặt gần như đã trong suốt, lại cười nhìn về phía Nhiếp Nhiên: “Nhiếp Nhiên, từ trước đến giờ cô có thù tất báo, có ơn tất trả. Vậy thì lần này có phải cô nên trả nợ tôi không?”