Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2380
TÔI VÀ CÔ TA, HAI CHỌN MỘT
Cổ Lâm thấy Nhiếp Nhiên biến sắc thì trong lòng rất sảng khoái, nhưng sau đó càng tức giận hơn.
Hóa ra không phải Nhiếp Nhiên vô tình, chỉ là thờ ơ lạnh nhạt với mình mà thôi.
Nhìn vẻ mặt căng thẳng lo lắng của Nhiếp
Nhiên bây giờ đi.
Trước đây nếu cô lo lắng cho mình dù chỉ một chút thôi, mình cũng sẽ không chịu nhiều khổ sở và dằn vặt thế rồi!
Càng nghĩ ánh mắt Cổ Lâm càng lạnh lùng tức giận.
Lúc này, gió lạnh gào rú, nắng ấm mùa đông bị tầng mây vừa dày vừa nặng che lại khiến người ta không tự chủ được thấy rét
lạnh.
“Tôi đã thấy cô đi theo Lý Kiêu, nửa đường nghe thấy tiếng súng nên dứt khoát ở phía dưới chờ đám người kia, chỉ sai đường cho bọn họ.” Cổ Lâm vẫn cười, nhưng nụ cười ấy rất đáng sợ.
Nhiếp Nhiên cau mày lại: “Lý Kiêu và cậu không có bất cứ xung đột nào.”
“Đúng vậy, nhưng cô ta có xung đột với cô.”
Nhiếp Nhiên cảnh giác: “Cậu có ý gì?”
“Còn nhớ cô nợ tôi một phát súng không?”
Cổ Lâm cười rất quỷ dị, ánh mắt sáng dị thường: “Nhiếp Nhiên, bây giờ đến lúc cô trả lại cho tôi rồi.”
Nhiếp Nhiên là người thông minh, cô hiểu ra ngay Cổ Lâm muốn tình phát súng của
Cửu Miêu cho mình, thậm chí có thể nói là đẩy cả chuyện này lên người mình.
Nhưng đây không phải vấn đề, đúng như
Cổ Lâm nói, mình nợ cô ấy một lần thì nên trả lại.
Có điều…
“Lý Kiều vô tội.”
Cô không thể để Lý Kiều thành vật hy sinh được. Bây giờ mạch đập của cô ấy rất yếu, còn kéo dài sẽ mất máu quá nhiều mà chết.
Nhưng Nhiếp Nhiên không biết dáng vẻ lo lắng cho Lý Kiêu của mình chính là thêm dầu vào lửa.
“Yên tâm, tôi cũng không muốn cô ta phải chết, cùng lắm là nằm trên giường một khoảng thời gian giống tôi thôi, đợi cô lên tòa án quân sự bị xử bắn rồi, cô ta mới có thể tỉnh.”
Lúc nhìn Lý Kiêu, sự tức giận và oán hận trong mắt Cổ Lâm vẫn không hề giảm đi,
Nhiếp Nhiên không hiểu tại sao ngay cả Lý
Kiêu mà Cổ Lâm cũng không buông tha?
“Lý Kiều chưa bao giờ có lỗi với cậu.”
Cổ Lâm khinh thường cười lạnh: “Không à?
Vậy tại sao biết rõ tất cả mà cô ta còn giấu cho cô? Không chỉ cô ta, còn có Hà Giai
Ngọc, Nghiêm Hoài Vũ, Kiều Duy, Thi
Sảnh… bọn họ cũng lấp ɭϊếʍƈ chuyện này thay cô! Không có một ai đứng ra giúp tôi, không có! Tôi không hiểu, tôi thật sự không hiểu, tại sao bọn họ phải giấu cho cô?! Rõ ràng cô đối xử với bọn họ không tốt! Trong lòng cô căn bản không có ai, dựa vào cái gì loại người tự phụ, ích kỷ, máu lạnh như cô có thể yên tâm thoải mái ở lại đây! Cô không xứng ở trong quân đội, thậm chí không xứng còn sống! Những người đó cũng nên trả giá thật lớn!”
Bị Cổ Lâm chỉ trích, Nhiếp Nhiên không có phản ứng quá nhiều, bởi vì những điều cô ấy nói không sai.
Đúng là cô quá tự phụ, mới khiến Cổ Lâm chịu cảnh giày vò này.
Cô cũng quá máu lạnh ích kỷ, vì đạt được mục đích mà không tiếc đẩy một người sống sờ sờ ra.
Nhưng bọn họ cũng phải trả giá ư?
“Vậy Mã Tường thì sao?” Nhiếp Nhiên hỏi khiển Cổ Lâm sững sờ, vẻ mặt càng dữ tợn dị thường: “Anh ta cũng biết hết, anh ta cũng không nói cho cậu, tại sao cậu không ra tay với anh ta?”
Dưới cái nhìn chăm chú và chất vấn của
Nhiếp Nhiên, Cổ Lâm hoảng hốt, theo bản năng nhìn đi chỗ khác, lắp bắp: “Sẽ, bọn… bọn họ đều không thoát được… nhưng, nhưng người đáng chết nhất là cô! Trước đây nếu như cô không đẩy tôi ra, tôi sẽ không bị thương, càng không nằm trên giường hơn một năm!”
Cổ Lâm càng thêm kích động.
Nhiếp Nhiên nhân lúc này vội vàng nói:
“Nếu người đáng chết nhất là tôi, vậy cậu có gì cứ nhắm vào tôi, tha cho Lý Kiêu đi.”
Cổ Lâm cười châm chọc: “Tha cho cô ta?
Được thôi, cô chỉ cần cầm súng bắn tôi giống như lần đó, lúc nào cô cũng có thể đưa cô ta đi.”
“Cậu biết tôi sẽ không bắn cậu.” Nhiếp
Nhiên cau mày.
“Vậy thì đợi bọn họ tới đi.”
Dáng vẻ thản nhiên của Cổ Lâm khiến
Nhiếp Nhiên cau mày: “Bây giờ Lý Kiêu không chờ nổi nữa.”
Mạch đập của cô ấy đã rất yếu rồi, thời gian đối với cô ấy mà nói chính là sinh mạng
Cổ Lâm mỉm cười đi về phía trước một bước: “Vậy cô nổ súng giết tôi đi. Giết tôi rồi cô có thể đưa cô ta đi, nói không chừng cô ta vẫn còn có hy vọng.” Sau đó Cổ Lâm dừng lại, cười quái dị: “Chỉ cần cô ra tay được.”
Con người Nhiếp Nhiến co lại, sau khi im
lặng mấy giây, cô siết chặt súng trong tay:
“Cậu đừng ép tôi.”
Cổ Lâm thấy cô siết chặt súng, đáy mắt thoáng qua vẻ bị thương, nhưng lại nhanh chóng bị tức giận che giấu: “Tôi muốn ép cô đấy, cô làm gì được tôi! Đừng quên là cô tự tay tạo thành cục diện bây giờ! Nếu Lý
Kiểu chết thật cũng là vì cô! Bây giờ giữa tôi và cô ta, cô nhất định phải lựa chọn một người! Phải xem là cô chọn ai thôi!”