Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2382
TẤT CẢ NHƯ CẬU MUỐN
Nhiếp Nhiên chưa bao giờ thấy Cổ
Lâm thế này. Trước kia lúc nào Cổ
Lâm cũng cười hồn nhiên, đứng ở sau lưng mình, nhìn mình bằng ánh mắt sùng bái và tín nhiệm vô điều kiện.
Cổ Lâm biết mình không thông minh bằng
Lý Kiêu, cũng không hiểu lòng người bằng
Thi Sảnh và Kiều Duy, không tự nhiên thoải mái như Hà Giai Ngọc, cho nên ngày nào cũng làm những chuyện nhỏ cho mọi người. Thỉnh thoảng được mọi người cảm ơn, Cổ Lâm còn ngượng ngùng cúi đầu không dám nhận. Chứ không phải là lạnh như băng, oán hận giống như bây giờ.
Nhiếp Nhiên cảm thấy nặng nề mà bất lực.
Tất cả mọi người đều cảm thấy bây giờ Cổ
Lâm còn sống là trách nhiệm của cô đã được giảm bớt, chỉ có cô mới biết Cổ Lâm nhặt lại được mạng, nhưng cuộc sống lại bị cô phá hủy.
Thiên sứ nhỏ hiền lành ngây thơ đó đã biến thành ác ma mang đầy thù hận, tất cả đều do cô gây ra.
Chỉ sợ bây giờ người đau khổ nhất vẫn là
Cổ Lâm.
“Cậu muốn làm gì?” Nhiếp Nhiên hỏi.
Cổ Lâm lấy khẩu súng trong tay cô sau đó đổi thành khẩu súng bắn Cửu Miêu, thản nhiên nói: “Với tính cách của tôi thì sao bắn chết Cửu Miêu được, chuyện này phải do cô làm mới đúng.”
Quả nhiên là thế!
Cổ Lâm đẩy cái chết của Cửu Miêu lên người mình.
Nhiếp Nhiên cười khổ, đúng là nhân quả báo ứng, rốt cuộc vẫn phải trả lại phát súng kia.
Cổ Lâm thấy cô cười khẽ, tưởng là cô nghĩ ra được cách gì đối phó với mình nên cuống lên buột miệng nói: “Đừng quên, đây là cô nợ tôi!”
“Đúng, đây là tôi nợ cậu.” Nhiếp Nhiên ngước mắt lên, bình tĩnh nói: “Tất cả sẽ như cậu muốn.”
Cổ Lâm nghe thấy câu trả lời, ánh mắt vốn hốt hoảng dần dần trầm xuống, cuối cùng biến thành một nụ cười lạnh lùng: “Như tôi mong muốn? Ha ha, được, vậy thì như tôi mong muốn đi.”
Nhìn xem, Nhiếp Nhiên thản nhiên biết bao.
Ngay cả một câu giải thích cũng không nói đã nhận tội.
Vậy sao cô có thể phụ lòng Nhiếp Nhiên được?
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Cổ
Lâm cười lui ra phía sau, đến khi đám người kia sắp đến nơi, Cổ Lâm lập tức thu lại ý cười, hét chói tai.
“A…!”
Nhiếp Nhiên trơ mắt nhìn cô ấy lùi lại ngã ngồi xuống bãi cỏ cách đó không xa, ánh mắt kinh hoàng và hốt hoảng vô cùng chân thực.
Nếu không phải mình tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ cũng sẽ bị cô ấy lừa.
Chỉ mười mấy giây sau, một đám người vội vàng đến hiện trường, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, ai cũng kinh hãi.
Nhiếp Nhiên đứng một mình tại chỗ, bên cạnh là hai người đẫm máu không biết sống chết.
“Chuyện gì thế này?” Vu Thừa Chinh thấy
Nhiếp Nhiên đứng đó một mình, trong tay cầm súng, khiếp sợ và không thể tin nổi.
“Cổ Lâm, Cổ Lâm, cậu làm sao thế, cậu vẫn ổn chứ?” Vì vừa rồi nghe thấy tiếng hét của
Cổ Lâm nên vừa đến hiện trường, Mã
Tường đã vạch đám người ra, cuống cuồng nhào tới, lo lắng hỏi.
Cổ Lâm rúc vào trong lòng Mã Tường, cơ thể không ngừng phát run, há miệng run rẩy trả lời: “Giết… giết người, giết người rồi…”
Cổ Lâm không nói là Nhiếp Nhiên giết người, chỉ không ngừng nhắc lại hai câu này, sau đó mới giống như hoàn hồn lại, giục Mã Tường: “Mau, mau cứu Lý Kiêu, Lý
Kiêu sắp… sắp mất mạng rồi… còn… còn
Cửu Miêu nữa… cô ấy… cô ấy…”
Lý Vọng vừa nghe thấy Lý Kiêu sắp mất mạng thì biến sắc quên cả chất vấn Nhiếp
Nhiên, chạy vội đến bên cạnh Lý Kiêu, hô lên: “Lý Kiêu? Lý Kiêu!”
Thấy cô đã hoàn toàn ngất đi, không có bất cứ phản ứng nào, anh ta vội bế cô lên, chạy thẳng ra ngoài.
Vu Thừa Chinh vội vàng bảo Cố Vinh An tiến lên kiểm tra Cửu Miêu, mình thì đi tới trước mặt Nhiếp Nhiên, hỏi: “Rốt cuộc chuyện này là sao?”
Nhiếp Nhiên ngước mắt lên nhìn Cổ Lâm vẫn ngã ngồi ở chỗ đó, mà lúc này Cổ Lâm cũng đang nhìn cô.
Cuối cùng, cô bình tĩnh ngẩng đầu, nhìn Vu
Thừa Chinh: “Tôi giết người rồi.”
Vu Thừa Chinh không tin: “Cô nói cái gì?
Đang yên đang sao cô lại giết người được?”
“Lý Kiêu và tôi vốn có thù, tôi giết cô ta là rất bình thường.” Nhiếp Nhiên lạnh nhạt bịa nốt lời nói dối cho Cổ Lâm.
“Thế Cửu Miêu thì sao? Cô ấy không có thù oán gì với cô, tại sao cô lại phải bắn chết cô ấy?” Vu Thừa Chinh chỉ Cửu Miêu không nhúc nhích, hỏi.
Lần này Nhiếp Nhiên im lặng khiến Cổ
Lâm hơi chột dạ.