Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2379
NHẮC LẠI CHUYỆN CŨ
Lý Kiêu thế nào rồi? Có vấn đề gì không?” Cổ Lâm cũng đi lên giúp kiểm tra.
Nhiếp Nhiên đặt tay lên mạch đập ở cổ Lý
Kiêu, vẻ mặt căng thẳng mà nặng nề. Cổ
Lâm cũng lo lắng nhìn Nhiếp Nhiên, không dám tùy ý lên tiếng cắt ngang.
Sau một lúc yên lặng, Nhiếp Nhiên cảm nhận được mạch đập yếu ớt ở cổ cô ấy thì mới thở phào nhẹ nhõm.
May mà cô ấy không sao!
“Chỉ bị ngất thôi, nhưng mất máu quá nhiều, cần phải cứu chữa kịp thời mới được.” Nhiếp Nhiên nói xong định bế Lý
Kiều lên.
Cổ Lâm khó hiểu hỏi: “Không phải cậu và cô ấy có thù oán à? Tại sao còn quan tâm cô ấy như vậy?”
Nhiếp Nhiên một lòng lo cho Lý Kiêu nên không vui vì bị Cổ Lâm ngăn cản, nhưng vì là Cổ Lâm nên cô vẫn trả lời: “Bây giờ cô ấy sắp chết rồi, chuyện này tạm thời gác lại đi.”
Cô muốn đưa Lý Kiêu đi, đáng tiếc bị Cổ
Lâm bước ra chặn đường.
Nhiếp Nhiên cau mày, vừa muốn bảo cô ấy tránh ra thì nghe thấy Cổ Lâm nói: “Thật kỳ lạ, cậu trở nên nhiệt tình thế này từ lúc nào vậy?”
Giọng cô ấy vẫn bình thường, nhưng Nhiếp
Nhiên bỗng cảm thấy lạnh lùng. Cô ngẩng đầu lên, thấy Cổ Lâm cười nhạt, nghiêng đầu nhìn mình.
Nụ cười kia rất kỳ lạ.
“Lý Kiêu và cô có thù oán mà cô nói tạm gác lại, còn nói là cứu người quan trọng,
trước kia tôi và cô không có thù hận gì, tại sao cô lại bỏ tôi, một mình rời đi?” 2
Ánh mắt Cổ Lâm rét lạnh.
Sau núi yên tĩnh, gió rét thổi vù vù.
Thậm chí vì muốn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Nhiếp Nhiên, Cổ Lâm còn cười lạnh:
“Tôi nhớ ra chuyện trước đây rồi, Nhiếp
Nhiên.”
Nhưng rất đáng tiếc, Nhiếp Nhiên không hề kinh ngạc, hốt hoảng hay chột dạ. Cô vẫn thờ ơ, bình tĩnh giống như một người đứng xem.
Cổ Lâm nổi giận, tiến lên túm lấy cổ áo
Nhiếp Nhiên, gầm nhẹ: “Tôi nói tôi nhớ ra rồi, cô nghe thấy chưa! Nghe thấy chưa!”
Tại sao?
Tại sao Nhiếp Nhiên có thể ung dung như vậy?
Tại sao Nhiếp Nhiên có thể không hề áy này thế này?
Tại sao Nhiếp Nhiên có thể đường đường chính chính đối mặt với mình?
Rõ ràng là cô làm sai, không phải sao!
Lúc Cổ Lâm đang đắm chìm trong lửa giận thì nghe thấy Nhiếp Nhiên trả lời: “Không phải cậu nhớ ra rồi mà cậu không hề mất trí nhớ.”
Vẻ mặt Cổ Lâm cứng lại. Cô sững sờ nhìn
Nhiếp Nhiên, một lúc sau mới hoàn hồn lại.
“Cô… cô biết? Cô biết hết?” Nghĩ tới đây, Cổ
Lâm bật cười, sau đó càng lúc càng cười lớn hơn: “Ha ha ha ha, hóa ra cô nhìn tôi diễn kịch một mình, thế mà tôi còn ngây thơ tưởng là cô không biết! Nực cười, đúng là nực cười!”
Nhiếp Nhiên cau mày: “Không phải tôi nhìn cậu diễn, tôi chỉ nghĩ là cậu không muốn nói.”
Ngay từ đầu đúng là Cổ Lâm che giấu rất tốt, ngay cả cô cũng không chắc chắn được
rốt cuộc cô ấy mất trí nhớ thật hay giả.
Nhưng lâu dần, những sơ hở đã lộ ra.
Nụ cười giả vờ thân thiết nhưng lại kìm nén kia chỉ dựa vào cảm giác cũng cảm nhận được sự khác thường của cô ấy.
Nhưng cô tưởng là Cổ Lâm không muốn nhắc lại chuyện này, hơn nữa lúc ấy Tống
Nhất Thành nói sức khỏe của Cổ Lâm không tốt lắm, không thể bị kích động được.
Cho nên cô mới bất đắc dĩ dằn lại.
Nhưng Cổ Lâm lại không đồng ý với lời cô.
Cổ Lâm không che giấu được sự thù hận trong ánh mắt: “Tôi không muốn nói là cô coi như tất cả chưa xảy ra à?!”
Cô đau khổ vùng vẫy trong phòng bệnh, vì mạng sống mà truyền nước uống thuốc như cơm bữa, vết kim trên tay nhiều không đếm xuể, chẳng lẽ nói không nhắc tới là không nhắc tới sao?!
Tại sao Nhiếp Nhiên có thể cây ngay không sợ chết đứng như thế!
Nhiếp Nhiên biết chuyện này không dễ giải quyết nên nói: “Có chuyện gì đợi tôi đưa Lý
Kiêu đi chữa trị xong rồi cậu hãy chất vấn tôi.”
Bây giờ quan trọng nhất là Lý Kiêu.
Không hiểu tại sao lâu vậy rồi mà những người khác vẫn chưa đến?
Đám người kia không thể nào không nghe thấy tiếng súng mới đúng!
Cổ Lâm bật cười: “Cô không cần nhìn nữa, bọn họ bị tôi đuổi đi vòng đường xa rồi, không đến được.”
Lần này sắc mặt Nhiếp Nhiên lập tức thay đổi: “Cái gì?!”