Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2378
ĐỒ ĐIÊN NÀY!
Nhiếp Nhiên nhìn thấy thế, biết thời cơ của mình đến rồi. Nhân lúc đối phương vẫn còn do dự chưa quyết, cô dịch chân, dùng tốc độ nhanh nhất lao tới.
Cửu Miêu giật mình, thầm nói không xong, nhưng tốc độ của Nhiếp Nhiên quá nhanh, hoàn toàn không bình thường giống lúc kiểm tra thể lực.
Hơn nữa vừa rồi cô ta còn phân tâm nên không kịp phản ứng.
Đến khi đầu óc đưa ra chỉ thị, định bóp cò thì đã cảm thấy tay mình đau nhói, súng trong tay đập vào tảng đá cách đó không xa, vỡ nát.
“Thật đáng tiếc, cô không còn súng nữa.”
Nhiếp Nhiên nhún vai cười.
Cửu Miêu che cánh tay mình, vô cùng phiền muộn.
“Không phải vừa nãy cô muốn xem tôi thắng cô kiểu gì à, bây giờ chắc là thấy rồi chứ.” Nhiếp Nhiên cười lạnh, thậm chí mơ hồ còn mang theo mùi máu tanh.
Cửu Miêu nhìn Nhiếp Nhiên giơ khẩu súng trước mặt mình, mặc dù trong lòng căm hận nhưng vẫn giơ hai tay lên, nói: “Tôi nhận thua, tôi đầu hàng, cầu xin cô đừng giết tôi.”
Nhưng vừa mới nói xong, Cửu Miêu đã nhanh chóng nắm lấy khẩu súng, vặn ngược lại, thuận lợi cướp lấy sáng trong tay Nhiếp Nhiên, đồng thời bóp cò bắn cô.
Đoàng!
Tiếng súng vang lên.
Nhiếp Nhiên trợn to hai mắt, nhìn Cửu
Miêu bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.
Cửu Miêu cũng nhìn Nhiếp Nhiên bằng ánh mắt y hệt như vậy: “Trong sáng của cô… không có đạn…”
Cô ta thế mà lại bị cô lừa thật.
Vào giờ phút này, cô ta không thể không phục Nhiếp Nhiên dám dùng mạng của mình đi đánh cược. Vừa rồi nếu cô ta không bị Nhiếp Nhiên dọa mà bắn phát súng kia, có lẽ bây giờ kết cục đã khác hoàn toàn…
“Cô… đúng là kẻ điên…”
Nói xong câu này, cô ta chậm rãi ngã xuống.
Nhiếp Nhiên thấy trên ngực cô ta có một lỗ máu, thở phào nhẹ nhõm, cúi người nhặt khẩu súng trong tay cô ta lên.
“Nếu như có đạn, sao tôi có thể phí lời với cô nhiều như vậy, và sao có thể để cô dễ dàng cướp được súng?”
Cô nhìn Cửu Miêu đã chết dưới đất, cầm khẩu súng không có đạn rồi nói.
Thực ra, cho dù không có phát súng kia,
Nhiếp Nhiên vẫn chế ngự được Cửu Miêu.
Khẩu súng này vốn dùng để di dời ánh mắt
Cửu Miêu, đợi cô ta phân tâm là cô có thể lập tức ra tay bẻ gãy tay cô ta, đá gãy chân cô ta, bắt sống cô ta về.
Chỉ tiếc, cuối cùng vẫn bị người Quân khu 9 bắn chết.
Nhiếp Nhiên dửng dưng xoay người, ngẩng đầu lên, nhưng kinh ngạc phát hiện người tới không phải là người Quân khu 9, mà là… Cổ Lâm?!
“Nhiếp Nhiên, cậu không sao chứ?” Cổ Lâm chạy tới, quan sát Nhiếp Nhiên từ trên xuống.
“Tôi không sao, Lý Kiều bị thương rồi, phải lập tức đưa đi cứu chữa.” Mặc dù cô hơi kinh ngạc nhưng đã nhanh chóng khối phục lại.
Dù sao là ai thì cũng thế thôi.
Nhiếp Nhiên nhìn Lý Kiêu, thấy cô nằm im nhắm mắt không nhúc nhích, vội vàng tiến lên kiểm tra.