Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2377
TÔI SẼ ĐƯA CẬU ĐI
Cô truyền tin ra ngoài rồi.”
Nhiếp Nhiên nói thẳng.
Bởi vì cô ta truyền tin ra ngoài nên Lý Kiệu mới bám theo, hơn nữa còn bị bắn. Cô không sao tưởng tượng nổi nếu mình không xuất hiện ở đây, có phải Lý Kiêu sẽ xong đời không!
“Đúng thế, tôi không chỉ truyền ra ngoài mà còn bị cô ta tận mắt nhìn thấy.”
Nhiếp Nhiên cảm thấy nghi ngờ.
Sao cô ta lại nhận được tin tức?
Chẳng lẽ Dịch Sùng Chiêu cố ý gài bẫy, đưa tin tức cho Cửu Miêu, nhưng tiếc là bị Lý
Kiêu phá hỏng?
Lúc cô đang nghi ngờ thì Lý Kiêu dùng sức đẩy cô: “Cậu mau đi đi… tôi đối phó cô ta thay cậu…”
Nhiếp Nhiên nhìn vết máu ở khóe miệng
Lý Kiêu, cô cau mày, siết chặt tay đang ôm cô ấy hơn: “Cô phải biết nơi này là quân đội, cô sẽ không chạy trốn được, vả lại cô còn nổ súng, tiếng súng sẽ kéo những người khác đến.”
“Tôi vốn định ngụy tạo thành lau súng cướp cò, nhưng… bây giờ có người chịu tội thay ở đây, tôi còn sợ gì nữa?” Cửu Miếu ở vào trong tay mình có súng, giơ súng đến gần bọn họ: “Hai người gặp riêng nhau, xích mích nên bắn chết đối phương, vở kịch này nghĩ thế nào cũng hoàn mỹ.”
Cô ta nói rất bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi làm lòng người ớn lạnh.
Lý Kiều hốt hoảng, không ngừng thấp giọng giục Nhiếp Nhiên: “Đi mau… đi mau… đừng… đừng ở đây… mau…”
Nhiếp Nhiên giữ chặt Lý Kiêu, an ủi: “Tôi sẽ đưa cậu đi ngay, cố gắng chịu nhé.”
“Nhiếp Nhiên, cô tự tin quá rồi đấy, chỉ dựa vào cô bây giờ mà đòi đưa cô ta đi à? Vậy cô coi tôi là gì?”
“Tôi nói có thể đưa đi thì nhất định có thể đưa đi.” Nhiếp Nhiên cúi đầu nhìn Lý Kiêu trong lòng, cảm thấy đau xót.
Nếu như không phải cô bảo Lý Kiêu canh chừng Cửu Miêu, Lý Kiêu sẽ không bị thế này.
Cô nhất định phải đưa Lý Kiêu về chữa trị, không muốn giẫm lên vết xe đổ của Cổ
Lâm nữa!
Nhưng sự kiên định của cô đối với Cửu
Miêu giống việc cười nhạo và châm chọc sự vô năng của mình hơn.
“Tôi ghét nhất là sự tự phụ của cô, rõ ràng năng lực không ra gì còn ngông cuồng hơn ai hết.” Cửu Miêu lạnh mặt, chuyển tầm mắt lên người Lý Kiêu, cất giọng khinh
thường: “Tôi biết cô đang kéo dài thời gian, nhưng cô kéo dài được, còn cô ta thì không.”
Nhiếp Nhiên nhìn sắc mặt Lý Kiều càng lúc càng tái, trán cũng lấm tấm mồ hôi thì biết
Lý Kiêu không chịu được lâu nữa.
“Vậy thì tốc chiến tốc thắng đi.” Cô gật đầu, chuẩn bị để Lý Kiêu xuống.
Lý Kiêu nắm lấy tay cô, không ngừng lắc đầu: “Không… không…”
“Yên tâm, tôi không sao.” Nhiếp Nhiên nhẹ giọng an ủi rồi giãy khỏi tay Lý Kiêu.
Cửu Miêu vẫn chĩa súng, lúc nào cũng có thể bóp cò bắn nát đầu Nhiếp Nhiên. Lý
Kiêu nóng nảy nhưng lại không có cách nào ngăn cản. Cô đã hết sức rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Nhiếp Nhiên đứng lên, đối mặt với Cửu Miêu.
“Tôi muốn xem xem lúc không có súng, cô thắng tôi kiểu gì.”
Dưới tình huống này mà Nhiếp Nhiên thắng được thì đã không phải người.
Nhiếp Nhiên cười lạnh một tiếng, giơ tay sờ bên hông: “Ai nói với cô tôi không có súng?”
Cô vừa dứt lời, một khẩu súng màu đen đã xuất hiện trong tay, sau đó nhanh chóng chĩa vào Cửu Miêu.
Lý Kiêu kinh ngạc nhưng rồi thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì nếu như có súng, với kỹ thuật bắn của Nhiếp Nhiên thì chưa chắc đã thua.
“Cô cảm thấy kỹ thuật bắn của chúng ta ai tốt hơn?” Nhiếp Nhiên cười lạnh: “Lúc đó tôi giải quyết Phùng Chí như thế nào chắc cô cũng biết nhỉ? Hay là hôm nay cô cũng thử xem?”
Cửu Miêu cau mày lại, cô ta không ngờ
Nhiếp Nhiên lại mang súng.
Lần này khó làm rồi.
Nghe nói kỹ thuật bắn của Nhiếp Nhiên rất lợi hại, ngay cả Phùng Chí cũng bị cô ám toán.
Cho nên Cửu Miêu không dám tùy tiện nổ súng.
Nhưng càng không dám nổ súng, cô ta càng không tự chủ được nắm chặt súng, đáy mắt căng thẳng.
Động tác nhỏ này lại bị Nhiếp Nhiên bắt được.
Nhiếp Nhiên trông vô cùng bình tĩnh và ung dung. Cô càng như vậy, Cửu Miêu càng thêm căng thẳng. Theo thời gian trôi qua, cảm giác bất an đó càng lớn hơn.