Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2376
MAU ĐI ĐI, MAU
ĐI ĐI!
Con ngươi của Lý Kiêu co lại.
Không ngờ cô ta lại mang theo súng!
“Cô nổ súng thì cũng sẽ bại lộ!” Lý Kiêu cố đè nén sự hốt hoảng trong lòng, lạnh lùng nói với cô ta: “Đây là quân đội, cô không chạy được đâu.”
Nhưng Cửu Miêu lại không hề sợ hãi mà bình tĩnh nói: “Tôi có nói với cô là tôi muốn chạy à?”
Không chạy?
Vậy… ý cô ta là?!
“Nơi này trừ chúng ta ra thì không có người thứ ba, tôi tin rằng mình có đủ năng
lực ngụy tạo hiện trường thành cô lau súng cướp cò xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Vẻ mặt Lý Kiêu hơi thay đổi: “Không thể nào! Cô đừng tưởng người Quân khu 9 đơn giản.”
“Là cô xem trọng người Quân khu 9 quá, cô tưởng tôi không nhìn ra cô muốn kéo dài thời gian à? Tiếc là sẽ không có ai tới cứu cô đâu.” Cửu Miêu giơ súng nhắm vào Lý
Kiêu: “Quân khu 9 cũng chỉ thế mà thôi.”
Nói xong, cô ta bóp cò.
Đoàng! Tiếng súng vang lên làm chim chóc giật mình bay vút lên trời.
Lý Kiêu cúi đầu, phát hiện vết máu nhanh chóng nhuộm đỏ áo mình.
Trong lời nói của Cửu Miêu đầy ý khinh thường: “Tôi nói rồi, cũng chỉ thế thôi…”
Cô ta nói xong, Lý Kiêu ngã xuống, mà lúc này Nhiếp Nhiên cũng vừa vặn đến nơi.
“Hình như cô đến muộn rồi.” Cửu Miêu bình tĩnh trần thuật sự thật này với Nhiếp
Nhiên.
Nhiếp Nhiên giống như bị sét đánh trúng, hoàn toàn ngây ra.
Cô không ngờ mình sẽ chậm một bước.
Chỉ một bước thôi!
Vừa rồi lúc ở sân huấn luyện, cô tưởng là
Lý Kiêu đi tìm Lý Vọng nói chuyện, cộng thêm trong mắt người ta, quan hệ của hai người cũng không tốt nên cô không đi theo.
Nhưng sau đó càng nghĩ cô càng cảm thấy khả nghi, cuối cùng vẫn đi tới đây.
Đến giữa đường nghe thấy tiếng súng, cô biết ngay hỏng rồi, vội lao nhanh đến, ai ngờ tới nơi đã thấy Lý Kiêu ngã xuống trước mặt mình.
Nhiếp Nhiên chưa bao giờ thấy Lý Kiều thế này.
“Lý Kiêu!”
“Lý Kiêu, cậu tỉnh lại đi, tỉnh lại đi!”
“Đừng ngủ nữa, mau tỉnh lại đi!”
Nhiếp Nhiên không ngừng vỗ vào mặt Lý
Kiêu, đến khi mặt cô ấy đỏ lên, mới thấy cô ấy mở mắt ra.
Sau cơn mê man, Lý Kiệu dần dần thấy rõ người trước mắt, vội vàng nắm lấy áo
Nhiếp Nhiên, lo lắng nói: “Cô ta có súng, cậu mau đi… mau đi đi…”
Vừa nói Lý Kiều còn vừa hộc máu.
Nhưng làm sao Nhiếp Nhiên có thể bỏ Lý
Kiêu lại, cô vội vàng muốn cởi áo khoác của cô ấy ra kiểm tra vết thương: “Cậu bị thương ở chỗ nào? Ngực? Bụng? Tim?”
Càng nói Nhiếp Nhiên càng hốt hoảng.
Lý Kiêu dùng sức đẩy cô ra: “Mau đi đi…”
Cửu Miêu bình tĩnh nói: “Không, cô ta không đi được.”
Lý Kiêu cố gắng bò dậy, chắn trước mặt
Nhiếp Nhiên: “Cô muốn làm gì…”
“Cô nói xem?” Cửu Miêu giơ súng lên nhắm vào Nhiếp Nhiên.
Lý Kiêu tái mặt, vội vàng đẩy Nhiếp Nhiên ra: “Mau đi đi, mau đi đi!”
Cửu Miêu hừ lạnh: “Tôi biết ngay hai người diễn trò lừa tôi mà.”
Lúc đó cô ta đã thấy lạ rồi, nghe nói Nhiếp
Nhiên và Lý Kiêu quen nhau từ đội tân binh, sau đó cùng vào đơn vị dự bị, còn cùng nhau trải qua chuyện giết cướp biển, có thể nói là kề vai chiến đấu mấy lần.
Người có thể kề vai chiến đấu với Nhiếp
Nhiên không phải là người bình thường.
Đám râu ria Hà Giai Ngọc và Nghiêm Hoài
Vũ cùng lắm chỉ nghe lệnh làm việc mà thôi, nhưng Lý Kiều có thể sánh vai với cô, đủ để chứng minh sự tín nhiệm của Nhiếp
Nhiên đối với Lý Kiêu không bình thường.
Đồng thời, hai người còn cực kỳ hiểu ý nhau.
“Nhiếp Nhiên, ngay từ đầu cô đã không tin tưởng tôi.” Cô ta nói.
“Không, không phải thể cô ấy không hề biết…” Lý Kiểu cắn răng gằn từng chữ.
Chuyện đến nước này rồi, cô không thể kéo
Nhiếp Nhiên vào. Nếu không hôm nay
Nhiếp Nhiên sẽ phải chết. Hơn nữa nếu đồng ý với cách nói của Cửu Miêu là Nhiếp
Nhiên đã biết thì chứng tỏ đơn vị cũng đã biết thân phận của Cửu Miêu, đến lúc đó ông chủ của cô ta cũng sẽ biết, thế thì vở kịch này coi như công cốc.
Nhưng Nhiếp Nhiên không hề để ý. Chuyện đến giờ phút này, cho dù cô phủ nhận, Cửu
Miêu cũng sẽ không tin. Bởi vì phản ứng vừa rồi của cô với Lý Kiêu không giống trạng thái của hai người gây gổ xích mích với nhau.
Cho nên, Cửu Miêu đã biết tất cả rồi.