Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2372
SO VỚI CẬU, TÔI CÒN KÉM XA
Bắn mấy lần liên tiếp, Nhiếp Nhiên không hề nói gì khác ngoài câu “Tiếp tục”, Hà Giai Ngọc không đoán ra suy nghĩ trong lòng cô, chỉ ngoan ngoãn huấn luyện.
Thi Sảnh cảm thán: “Xem ra chỉ có Nhiếp
Nhiên mới trị được Hà Giai Ngọc thôi, nhìn dáng vẻ nghiêm túc bây giờ của cô ấy đi, chỉ sợ ở chỗ đội trưởng Lưu cô ấy cũng chưa bao giờ nghiêm túc thế này.”
“Còn không phải à?” Kiều Duy cười gật đầu phụ họa: “Nhiếp Nhiên, cô thật lợi hại!”
Nhiếp Nhiên ngồi uống nước, không nói gì.
Nhưng cô càng không nói càng khiến Hà
Giai Ngọc cảm thấy sợ hãi, dần dần để tâm vào việc bắn hơn.
Thật ra cô ta bắn kém không phải là vấn đề kỹ thuật, chỉ do không chú ý mà thôi.
Nhiếp Nhiên biết điều này nên chỉ ngồi nhìn chằm chằm cô ta. Vừa nhìn thấy thành tích bản của cô ta tăng lên là cô nhanh chóng chuyển sự chú ý đến Cổ Lâm cách đó không xa.
Từ khi cô vào đây đã thấy Cổ Lâm không ngừng bắn, ngay cả một ngụm nước cũng không uống, giống như không biết mệt mỏi.
Mã Tường để súng xuống chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc, vừa quay đầu lại đã thấy
Nghiêm Hoài Vũ và Kiều Duy.
Anh ta cười nói: “Trùng hợp thế, sao mọi người cũng ở đây?” Anh ta gọi Cổ Lâm: “Cổ
Lâm, mau qua đây đi! Hà Giai Ngọc, Thi
Sảnh và Nhiếp Nhiên đều ở đây.”
Cổ Lâm dừng bắn, Hà Giai Ngọc thì vội vàng bỏ súng xuống nhào qua chỗ Cổ Lâm giống như thấy người thân: “Cổ Lâm! Tốt
quá, có cậu tập cùng, cuối cùng tôi cũng không cô đơn rồi!”
Cổ Lâm cười khẽ: “Mọi người đều ở đây với cậu, sao cậu lại cô đơn được?”
“Bọn họ đều cười nhạo tôi chứ đâu phải tập cùng.” Hà Giai Ngọc hừ một tiếng, ôm chặt Cổ Lâm không buông tay.
Cổ Lâm mỉm cười chủ động chào hỏi tất cả mọi người.
Nhiếp Nhiên đưa chai nước cho Cổ Lâm, cười nói: “Vừa nãy tôi thấy hình như thành tích của cậu rất khá đấy.”
“Đâu có, so với Nhiếp Nhiên thì thành tích này của tôi chẳng tính là gì.”
Hà Giai Ngọc bày tỏ: “Cổ Lâm, mục tiêu của cậu quá cao rồi đấy, so với Nhiếp Nhiên?
Vậy không phải là tự rước lấy nhục à, cậu đổi mục tiêu khác đi.”
“Nói linh tinh gì thế, Cổ Lâm có mục tiêu có động lực, ai giống em, nhìn thành tích của
em đi, còn không bằng Cổ Lâm nữa.”
Nghiêm Hoài Vũ khiển trách.
“Em đâu có muốn làm tay súng bắn tỉa, tàm tạm là được rồi.”
“Tôi bảo cô bỏ súng xuống nói chuyện à?”
Nhiếp Nhiên ngước mắt lên nhìn.
Hà Giai Ngọc đứng thẳng người: “Không… không có.”
“Vậy cô còn đứng đó làm gì?”
Hà Giai Ngọc le lưỡi trở về ngoan ngoãn huấn luyện.