Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2371
SUY NGHĨ THẬT
Ra khỏi phòng ăn, cô đến thẳng phòng bắn. Thật ra không phải cô muốn dạy Hà Giai Ngọc, chỉ là vì vừa nãy nghe thấy Nghiêm Hoài Vũ nói Cổ
Lâm luôn chịu khó huấn luyện bắn mà lại không có ai dạy, cho nên cô mới muốn đến xem xem cô ấy có gì cần mình giúp không.
Từ sau chuyện kia, Nhiếp Nhiên vẫn luôn áy náy với Cổ Lâm. Hơn nữa Tống Nhất
Thành đã dặn cô nhất định không được tùy tiện kích thích Cổ Lâm, cho nên sau đó cô cố gắng không xuất hiện trước mặt Cổ Lâm nữa, đến nỗi sau này ở đơn vị dự bị cô gần như không trao đổi gì với cô ấy.
Bây giờ đã qua hơn nửa năm, Cổ Lâm đã ổn định rồi, hơn nữa đội thủy quân lục chiến đi, còn đơn vị của cô ấy dù không đi thì cũng phải chịu sắp xếp theo kế hoạch
của Dịch Sùng Chiêu chứ không phải là ở lại đây, nhân mấy ngày này còn gặp được nhau thì gặp thêm lần nữa đi.
Vừa nghĩ cô vừa bước vào phòng bắn.
Bên trong không có nhiều người, liếc qua là thấy ngay Cổ Lâm và Mã Tường đứng ở phía bên phải. Bọn họ rất nghiêm túc huấn luyện, hoàn toàn không để ý có người đi vào.
Nhiếp Nhiên tùy tiện tìm một chỗ trống lắp ráp súng trước rồi đặt từng viên đạn vào.
Cô chưa kịp giơ súng ngắm bắn, Diệp Tuệ
Văn đã kinh ngạc hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
“Chẳng lẽ sân huấn luyện này chỉ có đơn vị cô mới có thể tới à?” Nhiếp Nhiên giơ súng thủ.
Diệp Tuệ Văn: “Khoảng thời gian này tôi chưa từng thấy cô xuất hiện.”
Nhiếp Nhiên mỉm cười: “Tôi không cần ngày nào cũng xuất hiện ở đây.”
Dứt lời, cô bóp cò.
Đoàng! Tiếng súng vang lên. Trên bia bắn phía xa lập tức xuất hiện một vết đạn ngay giữa hồng tâm.
Diệp Tuệ Văn nhìn mà thầm thở dài. Nhiếp
Nhiên đúng là có bản lĩnh để kiêu ngạo.
Trong mấy ngày diễn tập, cô ta đã bị thuyết phục hoàn toàn bởi phát súng của Nhiếp
Nhiên bản Phùng Chí.
Lúc cô ta đang trầm tư, lại một loạt tiếng súng vang lên.
Năm phát đều trúng hồng tâm.
“Ngày đó sao có tính được thời gian để phối hợp với tôi vậy?” Diệp Tuệ Văn hỏi.
Nhiếp Nhiên cười: “Thiên cơ không thể tiết lộ.”
“Đây mà là thiên cơ gì chứ…”
Nhiếp Nhiên cúi đầu lắp đạn: “Tâm lý của
cô chưa đủ ổn định, cần phải huấn luyện thêm.”
Diệp Tuệ Văn vui vẻ hỏi: “Có cách gì không?”
Nhiếp Nhiên giơ súng nhắm vào bia:
“Không có cách gì cả, cô cứ coi mỗi phát súng mình bắn đều là phát cuối cùng, nếu như không bắn trúng sẽ chết, tôi tin lâu dần cô sẽ khá hơn thôi.”
Đây là cách gì vậy?!
Diệp Tuệ Văn hoang mang.
Nhiếp Nhiên biết ngay cô ta không hiểu ý mình.
Cô ta trải nghiệm quá ít, cho dù nói rõ cô ta cũng không hiểu, không bằng để tự cô ta từ từ trải nghiệm đi.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Tiếng súng bất ngờ vang lên làm Diệp Tuệ
Văn giật mình, lui về phía sau mấy bước.
Lúc này đám người Hà Giai Ngọc ăn cơm xong cũng đi từ bên ngoài vào.
“Chị Nhiên.”
Nhiếp Nhiên đưa súng cho cô ta: “Bắn đi.”
“Cứ thể bắn à?” Hà Giai Ngọc kinh ngạc.
“Nếu không thì sao? Tôi còn phải cổ vũ cô à?” Nhiếp Nhiên nhét súng vào tay cô ta, đi đến cái ghế phía sau ngồi xuống: “Mau huấn luyện đi.”
“Ồ.”
Lúc Nhiếp Nhiên nghiêm túc huấn luyện luôn khiến Hà Giai Ngọc sợ hãi, lúc học đánh đối kháng cũng thế. Nhưng đánh đối kháng là sở thích của cô ta nên cảm giác sợ hãi cũng giảm đi một chút.
Còn bây giờ…
Cô ta không dám phản bác, giơ súng lên bắn liền ba phát.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên nhìn, thành tích thế kia chẳng trách Nghiêm Hoài Vũ lại lo.
“Chị Nhiên…”
“Tiếp tục.”
Hà Giai Ngọc không dám nói gì nữa.