Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2373
CHUYỆN XẤU BIẾN THÀNH CHUYỆN TỐT
Đợi Hà Giai Ngọc đi rồi, Nhiếp Nhiên mới cười nói với Cổ Lâm: “Thành tích của cậu tốt hơn lúc ở đơn vị dự bị rất nhiều, xem ra đã tốn nhiều công sức lắm đây.”
Cô nhìn bia bắn, Cổ Lâm bắn tổng cộng sáu phát đạn, trừ hai phát lệch hồng tâm một chút, bốn phát còn lại đều đúng chính giữa.
Cổ Lâm cười: “Tôi nằm ở trong bệnh viện quá lâu, nếu còn không cố gắng sẽ không theo kịp.”
Nhiếp Nhiên gật đầu: “Cũng đúng, nên cố gắng một chút.”
“Tôi đi huấn luyện tiếp đây, vẫn còn ba phát chưa bắn, đợi xong vòng này chúng ta nói chuyện sau.”
Cổ Lâm đã nói vậy rồi, đương nhiên những người khác sẽ không giữ cô lại nữa.
Mọi người cảm thán: “Xem ra Cổ Lâm thật sự rất chăm chỉ.”
Nghiêm Hoài Vũ càng cau mày chặt hơn:
“Đúng vậy, nếu Hà Giai Ngọc chăm được bằng một nửa cô ấy thì tôi đã cảm ơn trời đất rồi.”
Thi Sảnh thấy Nghiêm Hoài Vũ đau đầu liền tiến lên vỗ vai anh ta: “Yên tâm, hôm nay Nhiếp Nhiên nhất định sẽ ngược cho
Hà Giai Ngọc kêu cha gọi mẹ.”
Câu này nghe như đang trấn an anh ta, nhưng cứ cảm thấy đang cười trên sự đau khổ của người khác hơn. Cứ nghĩ tới thái độ vừa rồi của Nhiếp Nhiên, anh ta lại bắt
đầu lo lắng cho Hà Giai Ngọc.
Nhiếp Nhiên nói với Mã Tường: “Bây giờ chắc anh không còn chướng ngại lúc bắn rồi chứ?”
“Đã không còn nữa rồi.” Mã Tường gật đầu.
Kiều Duy lên tiếng: “Không chỉ không còn chướng ngại, bây giờ cậu ta bắn tốt lắm, hôm trước tôi tập với Hà Giai Ngọc, tiện thể đấu với cậu ta hai trận, tôi còn không bằng cậu ta nữa.”
“Đâu có, tôi chỉ huấn luyện cùng Cổ Lâm hơi nhiều thôi.” Mã Tường xua tay lia lịa.
Anh ta càng thật thà hiền lành, càng dễ bị người khác trêu đùa.
Thi Sảnh cười trêu: “Hai người ngày nào cũng ở bên nhau, vậy mà không có hành động gì à?”
Mã Tường vội vàng giải thích: “Đừng… đừng nói linh tinh, chúng tôi chỉ là bạn thôi.”
“Thôi đi, ai mà làm bạn đến mức này. Tôi nói này, anh phải cố gắng chút nữa, học tập
Nhiếp Nhiên ấy, nhìn cách làm của cô ấy đi, được nam binh trong đơn vị coi là sách giáo khoa tỏ tình rồi.”
Nhiếp Nhiên thấy đáy mắt Mã Tường lóe lên chút mất mát thì vội lên tiếng: “Mọi người đừng góp ý linh tinh nữa, tôi và anh ta khác nhau, ngộ nhỡ chữa lợn lành thành lợn què thì không hay đâu.”
Nhìn vẻ mất mát vừa rồi là biết dù chưa tỏ tình thì cũng đã ám chỉ, hơn nữa còn bị Cổ
Lâm từ chỗ hoặc cố ý làm lơ rồi.
“Hai người nên để theo tự nhiên thì hơn.”
Nhiếp Nhiên nói.
Thi Sảnh chen vào: “Với cái tính đó của Cổ
Lâm mà thuận theo tự nhiên, chỉ sợ Mã
Tường còn phải đợi dài.”
“Không đâu, bây giờ Cổ Lâm đã thay đổi không ít rồi, hình như nghiêm túc hơn trước kia.”
Nhiếp Nhiên: “Trưởng thành rồi sẽ càng hiểu chuyện hơn.”
Mã Tường gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy thế, có vẻ bây giờ cô ấy đã rõ mình muốn cái gì cho nên mới cố gắng như vậy, thế nên tôi cũng không tiện ngáng chân.”
“Rồi rồi rồi, anh đã cam tâm tình nguyện, chúng tôi còn nói gì được nữa, nhưng anh đừng để Cổ Lâm bị người khác cướp đi kẻo không có chỗ mà khóc đâu.” Thi Sảnh nói.
Mã Tường gãi đầu: “Không đâu, bây giờ cô ấy chỉ biết huấn luyện, không quan tâm đến chuyện gì cả.”
“Cố gắng đến thế cơ à?” Thi Sảnh bất ngờ.
“Ừ, cô ấy nói mình bị tụt lại quá xa, phải cố gắng theo kịp mới được.”
“Không ngờ sau khi bị thương, Cổ Lâm lại trở nên tiến bộ đến thế, chuyện xấu biến thành chuyện tốt rồi.” Thi Sảnh nhìn về phía Cổ Lâm, cảm thán.