Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2365
SỢ BÓNG SỢ GIÓ
Đúng lúc này, Hà Giai Ngọc gọi về phía xa một tiếng: “Nghiêm Hoài Vũ!”
Nhiếp Nhiên bị cắt ngang dòng suy nghĩ, ngẩng đầu lên thấy Nghiêm Hoài Vũ đang đi cùng Mã Tường.
“Mã Tường, hơn nửa năm không gặp, cuối cùng anh cũng đến tìm chúng tôi rồi.” Hà
Giai Ngọc cười đấm anh ta một cái.
Mã Tường gãi đầu: “Gần đây khá bận nên… nên không có thời gian…”
“Bận? Bận cái gì, bận yêu đương với Cổ
Lâm à?”
Hà Giai Ngọc nghĩ đã hơn nửa năm rồi, bây giờ chắc là… thành đôi rồi chứ?
Đáng tiếc, tính Mã Tường ngay thẳng lại ít nói, đâu có thuận lợi như Nghiêm Hoài Vũ và Kiều Duy, anh ta xua tay lia lịa: “Đừng… đừng nói linh tinh… tôi… tôi không…”
Mọi người nghe thấy vậy liền biết vẫn chưa có gì rồi.
“Vậy Cổ Lâm thì sao? Mấy ngày nay tôi không thấy cô ấy đến tìm chúng tôi.” Thi
Sảnh vội vàng chuyển chủ đề.
Mã Tường trả lời: “Cô ấy đang huấn luyện bắn.”
“Chăm thế à?” Hà Giai Ngọc kinh ngạc hà hốc miệng.
Mã Tường gật đầu: “Ừ, cô ấy nói mình bắn không tốt, sĩ quan huấn luyện ở đơn vị cũng luôn nói thành tích bắn của cô ấy không ra sao, cho nên quyết định huấn luyện tử tế.”
Thi Sảnh cười nói: “Hơn nửa năm không
gặp, sao Cổ Lâm cũng trở nên cố gắng như vậy rồi?” Cô ta quay sang nói với Hà Giai
Ngọc: “Cậu nhìn người ta đi, ngày nào cũng chăm chỉ tập luyện.”
“Cậu thấy tôi huấn luyện đầm đìa mồ hôi, còn chưa đủ chăm chỉ à?” Hà Giai Ngọc cãi lại.
Kiều Duy âm thầm nhìn Nhiếp Nhiên, vừa rồi anh ta nhìn ra cô hơi đau đầu vì Hà
Giai Ngọc ầm ĩ nên vội nói: “Cô chỉ biết đánh đối kháng thôi đúng không? Tôi nhớ cô bắn cũng không tốt, hình như đội trưởng Lưu nói lần này trở về sẽ sát hạch bắn…”
Quả nhiên Nghiêm Hoài Vũ cau mày lại, bây giờ anh ta là tiểu đội trưởng rồi, dĩ nhiên không hy vọng thành tích bắn của bạn gái mình kém.
Hà Giai Ngọc chột dạ: “Tôi… tôi… không phải tôi đang… đang chuẩn bị đi à, bây giờ tôi đi ngay đây…”
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
dễ khiến người ta ghen tỵ đấy.”
Nhiếp Nhiên cười: “Mọi người thể hiện ấn ái trước mặt tôi cả chiều rồi, càng khiến người ta ghen tỵ hơn.”
Nói rồi cô rời khỏi sân huấn luyện, đi đến phòng làm việc của Dịch Sùng Chiêu. Mới đi đến đầu hành lang, cô đã nghe thấy tiếng Lư Lỗi truyền từ xa đến: “Trời ơi, cuối cùng cũng báo cáo xong rồi, mấy ngày nay buồn chết người.”
Nhiếp Nhiên cau mày lại.
Buồn chết người?
Tại sao?
Cô vốn đã băn khoăn, nghe thấy câu này càng nhạy cảm hơn.
“Anh buồn cái gì?” Nhiếp Nhiên đi ra, hỏi.
“? Sao cô lại đến đây?” Lư Lỗi thấy cô rồi cười đùa: “Tôi nói này, cô không cần phải dính lấy đội trưởng như vậy chứ? Có một buổi chiều không gặp thôi, tôi nhớ buổi
trưa hai người còn ăn cơm với nhau mà.”
Nhiếp Nhiên không quan tâm đến câu trêu chọc của anh ta: “Anh vừa nói anh buồn, đang yên đang lành sao lại thế?”
“Cậu ta hả, nỗi buồn hằng năm thôi.” Cố
Vinh An cười nói.
Nỗi buồn hằng năm?
Lư Lỗi giậm chân nói: “Cái gì mà nỗi buồn hằng năm, mặc dù tôi không cầm được bút, nhưng tôi cầm được súng! Tôi là quân nhân, suốt ngày cầm bút có ích gì!”
Nhiếp Nhiên nghe là biết ngay nhất định anh ta buồn bực vì phần báo cáo kia.
Hóa ra là mình sợ bóng sợ gió.
“Nếu buồn xong rồi thì đi ăn cơm đi.” Dù sao cũng là cô chủ động tiến lên bắt chuyện, không thể quay người đi thẳng được.
Những câu này của cô khiến hai người kia lại chuyển sự chú ý lên cô.