Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2366
TẤT CẢ ĐỀU RÕ RÀNG
Nhiếp Nhiên vừa nhìn thấy ánh mắt hóng chuyện của hai người bọn họ đã thầm kêu không ổn, vội chuồn đi.
Nhưng tốc độ của cô có nhanh thế nào cũng không bằng miệng của hai người được.
“Nghe ý cô là muốn đuổi chúng tôi đi à?
Với thế hả?” Lư Lỗi biết da mặt Nhiếp Nhiên không mỏng như những nữ binh kia, từ ngày chủ động cưỡng hôn đội trưởng Dịch là đã nhìn ra được, cho nên anh ta trêu không nương tay.
Cố Vinh An hùa theo: “Tôi nói này Nhiếp
Nhiên, cô kiềm chế chút đi, suốt ngày lột quần áo của đội trưởng không hay lắm đầu, nhất là ở chỗ làm việc, để ai thấy thì khó xử lắm.”
“Đúng thế đúng thế…”
Bọn họ đang báo thù chuyện bị lột quần áo.
Nhiếp Nhiên đứng im không nói câu gì, giống như ngẩn người.
Lúc hai người đang đắc ý thì sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói lạnh lùng:
“Nói xong chưa?”
“Đương nhiên là chưa…” Lư Lỗi trả lời, nhưng nói được một nửa thì khựng lại, sắc mặt hơi tái quay đầu nhìn ra phía sau, cười ha ha mấy tiếng: “Nói… nói xong rồi… đội trưởng…”
Hai chữ cuối cùng khiến vẻ mặt anh ta sụp đổ, cảm thấy mình ngu xuẩn hết chỗ nói, trêu bạn gái của đội trưởng ngay trước cửa phòng đội trưởng, không phải là tìm đường chết à!
Mấy ngày trước Nhiếp Nhiên nói muốn đội trưởng huấn luyện anh ta, kết quả bị hành hạ một trận tơi tả, không biết lần này đội
trưởng lại huấn luyện anh ta thế nào.
Dịch Sùng Chiêu không định huấn luyện anh ta, chỉ nói một câu: “Báo cáo của cậu chưa được, cầm về viết bản khác.”
“Hả?!”
Cho dù đã chuẩn bị xong tâm lý bị khổ luyện, Lư Lỗi vẫn há hốc mồm. Mất mấy ngày anh ta mới viết xong phần báo cáo này, viết đến nỗi suýt bạc cả tóc, bây giờ một câu nhẹ như lông hồng của Dịch Sùng
Chiêu còn hành hạ người ta hơn cả huấn luyện!
Dịch Sùng Chiêu thấy rõ dáng vẻ không tình nguyện của Lư Lỗi nhưng vẫn hỏi: “Có vấn đề gì à?”
“Không, không có vấn đề gì.” Lư Lỗi chán nản muốn chết nhưng ở trước mặt Dịch
Sùng Chiêu vẫn phải cố gắng chịu đựng.
Dịch Sùng Chiêu muốn nhét anh ta ăn hành nên nói: “Nếu không có vấn đề gì thì sáng sớm ngày mai nộp.”
Nhiếp Nhiên cười.
Anh đúng là độc ác!
Nhìn Lư Lỗi mặt ủ mày chau hô một tiếng rồi rời đi, cô đùa: “Dùng việc công để báo thù riêng không hay lắm đâu, dù sao anh cũng là đội trưởng, vẫn phải dùng đức thu phục người mới được.”
“Ngay cả bạn gái mình cũng không bảo vệ được, còn làm đội trưởng cái gì.” Dịch Sùng
Chiêu thấy cô nên rất vui: “Sao em lại đến đây?”
Nhắc đến chuyện này, Nhiếp Nhiên thu lại ý cười: “Tìm anh có chút việc.”
Thấy vẻ mặt cô nghiêm túc, anh nói: “Vào rồi nói.”
Nhiếp Nhiên bước vào phòng, đóng cửa phòng lại.
“Chuyện gì thế?” Anh rót cho cô cốc nước nóng rồi hỏi.
Nhiếp Nhiên hỏi thẳng: “Vẫn chưa có dự định cho bọn họ rời đi à?”
“Có phải bọn họ lại bàn tán sau lưng em không?” Hóa ra là chuyện này, vẻ mặt Dịch
Sùng Chiêu thả lỏng hơn.
Nhiếp Nhiên lắc đầu: “Không, em thấy mãi bọn họ không đi, có phải… vì biên giới không?”
Tuy năm nào cũng sẽ có diễn luyện, nhưng lần này quá kỳ lạ, đã diễn luyện xong nhiều ngày như vậy rồi mà vẫn chưa đi.
Tích trữ binh lực thế này chỉ có một khả năng là chuẩn bị làm gì đó.
Dịch Sùng Chiêu nói: “Bọn họ sẽ đi.”
Cô ngẩn ra.
Chẳng lẽ là cô nghĩ nhiều rồi?
“Nhưng chỉ đi một phần thôi.”
Cô cau mày: “Một phần nào?”
“Đội thủy quân lục chiến.”
Cô gõ lên bàn suy nghĩ một lúc, sau đó đứng lên nói: “Đi ăn cơm thôi, muộn lắm rồi.”
“Em không hỏi tiếp à?”
Nhiếp Nhiên cười: “Không phải anh đã trả lời em rồi à?”
Đội thủy quân lục chiến đi, cũng có nghĩ là biên giới sắp hành động.
Hơn nữa lần này đội trưởng Lưu của đội thủy quân lục chiến không tới, chỉ để
Nghiệm Hoài Vũ dẫn đội, những người tới còn là một nhóm tân binh trẻ tuổi. Có thể thấy lần này đội thủy quân lục chiến chỉ đơn thuần tới diễn tập thôi.
Dịch Sùng Chiêu gật đầu cười: “Được rồi, đi ăn cơm thôi.”