Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2364
MÃI MÀ KHÔNG VỀ
Mấy ngày sau đó các đơn vị tạm thời nghỉ ngơi, binh lính viết xong báo cáo diễn tập thì thoải mái hơn rất nhiều. Mọi người tụ tập cùng huấn luyện và nói chuyện, trong buổi chiều mùa đông này nhìn rất nhàn nhã.
Nhiếp Nhiên huấn luyện xong một vòng, tìm chỗ yên tĩnh ấp áp nghỉ ngơi.
Hai ngày qua, chuyện của Nhiếp Nhiên và
Dịch Sùng Chiêu gần như đã yên ổn lại.
Thỉnh thoảng thấy bọn họ đi cùng nhau, mặc dù mọi người vẫn sẽ nhìn nhưng không bóng chuyện như ban đầu nữa.
Dĩ nhiên Nhiếp Nhiên rất vui, nhưng một giây sau đã có tiếng hô phá vỡ sự yên tĩnh này.
“Chị Nhiên!”
Nhiếp Nhiên đau đầu, tại sao mỗi lần mình trốn đi, Hà Giai Ngọc đều có thể dễ dàng tìm được? Không phải cô ta luôn nấp trong bóng tối theo dõi mình đấy chứ?
Lúc đang cảm thấy kỳ quái thì Hà Giai
Ngọc đã đầm đìa mồ hôi chạy tới, ngồi phịch xuống cạnh cô. Thi Sảnh và Kiều Duy cũng đi tới cùng.
“Đấu với Triệu Thiển Mạch xong rồi à?”
Nhiếp Nhiên dựa vào thân cây, hỏi.
Mặt Hà Giai Ngọc đỏ bừng, gật đầu: “Vâng.”
Mấy ngày nay Hà Giai Ngọc cũng quên không ít đám người Quân khu 9, hơn nữa tính cô ta hào phóng, đầu óc cũng đơn giản, không khó thân quen như Nhiếp
Nhiên nên cũng dễ kết bạn.
Suốt ngày cô ta chen vào đám người Quân khu 9, thấy đám người kia so tài, thế là liền nóng lòng muốn thử. Nhưng mà so tài sẽ phải động tay động chân, Nghiêm Hoài Vũ
là bạn trai đương nhiên sẽ thấy không vui với đám nam binh Quân khu 9 này.
Ban đầu Hà Giai Ngọc không nhận ra, chỉ cảm thấy Nghiệm Hoài Vũ hơi kỳ lạ. Sau khi cô ta hiểu ra thì không che giấu được vẻ vui mừng trong ánh mắt.
Nhiếp Nhiên thì thấy Nghiêm Hoài Vũ lo lắng quá rồi, mặc dù Hà Giai Ngọc thích đánh nhau với người khác nhưng cô ta là người biết nông sâu, Quân khu 9 vốn là tinh anh trong tinh anh, so tài với đám khóa trên thì không đến ba chiêu đã bị đánh ngã, cho nên nếu muốn huấn luyện, cô ta chỉ có thể tìm những tân binh mà thôi.
Mà người có thể huấn luyện với cô ta cũng chỉ có chị em nhà họ Manh mà Nhiếp
Nhiên quen.
Sở trường của Manh Nhiễm Nhi không phải là đánh đối kháng, cô ta giỏi trinh sát hơn nên mấy lần đều thua Hà Giai Ngọc.
Hà Giai Ngọc đắc ý, kết quả bị Triệu Thiển
Mạch nghe thấy, tính cô ta không khác Hà
Giai Ngọc là bao, đều là người thẳng thắn nhanh nhẹn, vậy là hai người y như con gà chọi lao vào nhau.
Nhưng đánh mãi đánh mãi lại thấy hứng thú, Triệu Thiển Mạch vốn có thái độ trung lập với Nhiếp Nhiên cũng trở nên thân thiết hẳn.
“Bây giờ cậu có mới nới cũ rồi.” Lúc này
Thi Sảnh cười ngồi xuống bên cạnh, trán lấm tấm mồ hôi vì vừa huấn luyện xong.
“Ai ya, sao tôi lại ngửi thấy mùi chua thế này?”
“Tôi có ghen cũng không ghen với cậu.”
Hai cô gái vốn đang độ tuổi đẹp đẽ đùa giỡn nói cười với nhau, không giống người dạo chơi bên bờ sinh tử, cả người nặng mùi máu tanh như Nhiếp Nhiên.
Trước kia thì không sao, nhưng giờ khó lắm mới yên tĩnh thì lại bị làm ồn, còn khiến đám người kia chú ý.
Cô hỏi Kiều Duy: “Lãnh đạo của mọi người không nói là lúc nào trở về à?”
“Tạm thời vẫn chưa.” Kiều Duy lắc đầu.
Nhiếp Nhiên cau mày: “Vẫn chưa?”
Anh ta gật đầu: “Nhưng mà nói ra cũng lạ, đây lâu lắm rồi sao mãi vẫn không có tin tức rời đi?”
Nhiếp Nhiên cũng sinh lòng nghi ngờ.
Nghiêm Hoài Vũ là đội trưởng, đơn vị có chuyện gì chắc chắn sẽ biết đầu tiên, Kiều
Duy là anh em tốt nhất của anh ta nên lời
Kiều Duy nói rất đáng tin. Cô nhớ rõ ràng mấy hôm trước Dịch Sùng Chiêu nói chỉ để bọn họ nghỉ ngơi chỉnh đốn mấy ngày thôi, sao đến bây giờ vẫn không có tin tức gì?
Chẳng lẽ Dịch Sùng Chiêu lừa cô à?
Hình như không phải, chuyện này không phải cơ mật, anh cần gì lừa cô chứ.
Dù là cơ mật anh cũng sẽ nói thẳng, không cần kiếm cớ.
Vậy chỉ còn lại một khả năng, có lẽ đã có chuyện gì rồi.
Cô thấy nên đi hỏi thăm anh xem sao.