Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2363
ANH VUI LÀ ĐƯỢC RỒI
Không biết có phải ông trời cũng không tha cho cô không mà trên đường đến phòng ăn lại gặp Dịch
Sùng Chiêu cũng định đi ăn sáng.
“Chào buổi sáng, hôm qua em ngủ ngon không?”
Bởi vì hai người đã công khai nên bây giờ
Dịch Sùng Chiêu chẳng thèm ngại gì nữa, vừa nhìn thấy cô đã đi lên cầm tay, cười hỏi.
“Cũng tạm.”
Cô vẫn không quen, theo bản năng muốn giãy ra, đáng tiếc bị anh cầm rất chặt:
“Nhưng tối hôm qua anh rất thảm.”
“Sao thế?” Nhiếp Nhiên bị anh dời sự chú ý, cũng quên giãy ra.
“Tối hôm qua anh bị đám người kia bao vậy rất thảm.” Dịch Sùng Chiêu đáng thương nói: “Em không tới giúp anh gì cả, dám nửa đường chạy trốn.”
Nhiếp Nhiên cười trên sự đau khổ của người khác: “Không phải anh thích công khai à, cho nên để anh hưởng thụ một mình thôi.”
Anh cười nói: “Nếu để anh hưởng thụ thì không thể chỉ hưởng thụ gian khổ được, phải hưởng thụ cả niềm vui nữa.”
“Niềm vui là cái gì?” Nhiếp Nhiên nghiêng đầu, tò mò hỏi.
Anh bóp tay cô, đắc ý hếch cằm: “Đương nhiên là cầm tay em rồi.”
“Đi thôi, tối hôm qua anh bị quấn lấy cả đêm, em phải bù đắp cho anh mới được.”
Nói xong anh kéo cô đi đến phòng ăn.
May mà lúc này trong phòng ăn không có nhiều người, phần lớn đều ở trong sân huấn luyện, Nhiếp Nhiên cũng đành nghe anh.
Hai người lấy đồ ăn, tìm chỗ vắng ngồi xuống.
Không phải lần đầu tiên ngồi cùng bàn ăn cơm, nhưng lại là lần đầu tiên sau khi công khai, Dịch Sùng Chiêu có cái danh bạn trai của Nhiếp Nhiên rồi nên không còn khó chịu ăn cơm giống như trước đây nữa. Anh gắp đồ cho cô, nói chuyện mấy câu, kể cho cô nghe trước kia lúc anh ở Quân khu 9 đội cấp dưỡng nào nấu ăn ngon, đội nào nấu không ngon.
Nụ cười cùng với vẻ dịu dàng ánh lên trong mắt anh ở dưới ánh nắng ban mai vô cùng hài hòa, khiến các binh lính vừa vào phòng đều há hốc mồm, vốn còn đang hứng thú nói chuyện, bây giờ đều dừng lại, rất sợ quấy rầy đôi tình nhân kia.
“Hôm qua tôi không phát hiện ra, hôm nay nhìn mới thấy thật ra Nhiếp Nhiên và đội trưởng Dịch rất xứng đôi.” Triệu Thiển
Mạch ngẩn ngơ nói.
Hà Giai Ngọc cũng gật đầu, nhưng mà cô ta hiểu lầm ý Triệu Thiển Mạch rồi, còn đắc ý nói: “Đương nhiên rồi, mắt nhìn của chị
Nhiên rất tốt. Đội trưởng Dịch đó thật có phúc.”
Nói xong cô ta lập tức bị những tân binh
Quân khu 9 nhìn như kẻ ngốc.
Được Nhiếp Nhiên thích là có phúc?
Rốt cuộc nữ binh này có biết đội trưởng
Dịch của Quân khu 9 có lại lịch thế nào không?
Nhiếp nhiên là một tân binh, cho dù lần này diễn tập này biểu hiện không tầm thường, nhưng ở trước mặt đội trưởng
Dịch thì sao có thể so sánh được?
Nhưng Hà Giai Ngọc không quan tâm Dịch
Sùng Chiêu kia lợi hại thế nào, ở trong lòng
cô ta, không có ai lợi hại bằng chị Nhiên nhà mình.
Đúng lúc này, Lý Vọng thấy có một đám người chắn lối, không vào được không ra được bèn hô lên: “Mọi người chặn ở cửa làm gì thế?”
Tiếng hô này không chỉ làm đám người kia giật mình, còn kinh động cả hai người đang ăn cơm kia nữa. Đám người kia tự biết ánh mắt mình hơi quá, vội tản ra như tổ ong.
“Cái đám này…” Dịch Sùng Chiêu thấy bọn họ hoảng hốt đi lấy đồ ăn, cười mắng.
“Lúc nào bọn họ mới đi thế?”
Anh cười giải thích: “Còn mấy ngày nữa, dù sao cũng là mấy đơn vị, cần thêm một ít thời gian, hơn nữa Tiểu đoàn trưởng còn có việc phải trao đổi với mấy lãnh đạo kia nên chúng ta cố chịu thêm đi.”
Nhiếp Nhiên liếc anh: “Em thấy anh rất hưởng thụ đấy.”
Dịch Sùng Chiêu không giấu giếm, gật đầu cười, lại gắp đồ cho cô: “Đãi ngộ này là em cho anh, dĩ nhiên anh phải hưởng thụ rồi, bạn gái của anh.”
Bọn họ ngồi cạnh cửa sổ, ánh mặt trời bao phủ lấy anh, nụ cười ấm áp kia khiến sự bực bội trong lòng Nhiếp Nhiên tan biến đi một chút.
Bỏ đi bỏ đi, anh vui là được rồi.
Cũng không uổng công cô chịu khổ.
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com