Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2362
SHOW ÂN ÁI THẬT MỆT
Lý Kiêu quyết định rời đi thì hơn.
Nhiếp Nhiên cũng không giữ lại, từ trước đến giờ cô không nhúng tay vào chuyện của người khác, nếu không phải là
Lý Kiêu thì cô đã không chủ động bắt chuyện rồi.
Nhiếp Nhiên cũng lười quay lại, kẻo lại bị đám người kia tấn công, thế là cô dứt khoát trở về nghỉ ngơi, bốn ngày qua cô chưa được nghỉ tử tế, lại thêm bị bao vây cả tối, thật sự cảm thấy hơi mệt.
Dịch Sùng Chiêu thấy mãi mà Nhiếp Nhiên không trở lại, cũng biết chắc cô đi về rồi.
Dịch Sùng Chiêu đáng thương là đội trưởng không thể muốn đi là đi như cô được.
Khoảng thời gian này vì chuyện công việc nên anh giao toàn bộ việc huấn luyện cho
Vu Thừa Chinh, thiếu thời gian giao lưu với những binh lính này. Anh lạnh nhạt với binh lính sẽ bất lợi cho việc quản lý sau này, cho nên bây giờ có thời gian nói chuyện với bọn họ, đương nhiên anh không thể bỏ đi.
Nhưng đa phần vẫn là nói chuyện liên quan tới anh và Nhiếp Nhiên.
Toàn mấy chuyện ai thích ai trước, ai tỏ tình với ai…
Đáng thương cho anh còn phải chém gió để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của những người này.
Cả đêm đó anh đã cảm nhận được tại sao
Nhiếp Nhiên không thích công khai.
Thật sự là… quá mệt!
Anh rất muốn chạy khỏi đây, đi tìm vợ mình đòi ôm, đòi an ủi.
Bóng đêm đen thẫm, lửa cháy vô cùng mạnh.
Trong đêm đông giá rét, các binh lính ngồi quây quần với nhau, cười đùa đến tận khuya rồi mới giải tán về nghỉ ngơi. Nhưng vì buổi tối mọi người đều ngủ muộn nên sáng hôm sau không dậy nổi, may mà diễn luyện đã kết thúc, có một hai ngày nghỉ.
Vì vậy trong sân huấn luyện chỉ có một mình Nhiếp Nhiên.
Thực ra được Dịch Sùng Chiêu huấn luyện, cô đã khôi phục thể lực rồi, nhưng sáng nào cô cũng dậy đúng giờ ra sân, bởi vì thời gian huấn luyện của cô ngắn hơn người khác quá nhiều, hơn nữa còn huấn luyện gấp rút nên nếu không duy trì sẽ nhanh chóng tụt lại.
Sau khi Nhiếp Nhiên huấn luyện một mình nửa tiếng, Cửu Miêu cũng xuất hiện. Lúc thấy Nhiếp Nhiên, cô ta hơi ngẩn ra rồi cũng chạy vào đường tập chạy với cô.
“Nhìn thấy tôi lạ lắm à?” Nhiếp Nhiên vừa chạy vừa nói.
Cửu Miêu thẳng thắn: “Tôi tưởng cô có đội trưởng Dịch rồi thì không cần huấn luyện nữa.”
Nhiếp Nhiên gật đầu, nửa thật nửa giả cảm thán: “Đúng vậy, tôi cũng muốn thế, nhưng rất đáng tiếc là không thành công.”
Cửu Miêu lạnh lùng nói: “Vậy cô làm bạn gái thật thất bại.”
Nói xong cô ta tăng tốc bỏ lại Nhiếp Nhiên phía sau.
Nhiếp Nhiên: “…”
Cô vốn muốn thăm dò phản ứng và thái độ của Cửu Miêu khi thấy cô và Dịch Sùng
Chiêu yêu nhau, dù sao lần thăm dò trước đó vẫn khiến cô sợ hãi, kết quả… không ngờ còn bị chê.
Nhưng nhìn phản ứng của cô ta thì hình như không có gì, cho nên chê thì chê thôi.
Trong hai tiếng sau đó, Nhiếp Nhiên và
Cửu Miêu tự huấn luyện, không nói gì với nhau nữa.
Những người khác cũng lục tục vào sân.
Thấy có nhiều người hơn, hơn nữa những người đó thỉnh thoảng lại nhìn mình,
Nhiếp Nhiên quyết định tạm thời kết thúc huấn luyện.
Qua lần bao vây thảm thiết chiều hôm qua, cô thấy sợ rồi. Đây cũng là lý do tại sao cô tập sớm.
Dưới ánh mắt và tiếng xì xào bàn tán của mọi người, cô đi ra ngoài sân, vừa vặn gặp
Nghiêm Hoài Vũ và Kiều Duy.
“Cô huấn luyện xong rồi à?” Kiều Duy nhìn đám người kia, trêu cô.
Dĩ nhiên cô nghe ra ý anh ta, không biết làm sao thở dài: “Đúng vậy, định đi ăn sáng đây.”
“Cũng đúng, ăn sớm đi kẻo lại bị người ta nhìn mất ngon.” Kiều Duy nhịn cười gật
đầu, thấy Nhiếp Nhiên khẽ híp mắt, anh ta vội ho nhẹ mấy tiếng: “À ờ, tối hôm qua cô bận quá, tôi và Nghiêm Hoài Vũ chưa kịp chúc mừng cô, chúc mừng cô nha, cuối cùng cũng tìm được bạn trai ở Quân khu 9 như nguyện vọng rồi.”
Mặc dù là lời khen nhưng Nhiếp Nhiên nghe thế nào cũng cảm thấy kỳ cục, cho nên chỉ ừ một tiếng coi như trả lời, sau đó rời khỏi sân huấn luyện, đi tới phòng ăn.