Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2361
AI CŨNG CÓ THỂ QUÊN, CHỈ CÓ TÔI LÀ KHÔNG THỂ
Cổ Lâm lại nói chuyện với Nhiếp
Nhiên mấy câu rồi đi trước.
“Cậu ở đó nghe lâu như vậy, cũng nên đi ra rồi chứ?” Nhiếp Nhiên nói.
Sau đó có một người đi ra khỏi bóng tối, đến trước mặt Nhiếp Nhiên.
“Có chuyện gì à?” Nhiếp Nhiên nhìn Lý
Kiêu, cười hỏi.
Lý Kiêu lo lắng: “Cậu vẫn nghĩ tới chuyện kia à?”
Nụ cười của Nhiếp Nhiên nhạt đi mấy phần, cô đứng trên bậc thang nhìn bóng
lưng đã biến mất ở chỗ rẽ: “Là tôi nợ cô ấy.”
“Nếu bây giờ cô ấy quên rồi thì cậu cũng quên đi thôi.” Lý Kiêu khuyên giải.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại lắc đầu: “Chuyện này ai cũng có thể quên, chỉ có tôi là không thể.”
Đây là sai lầm của cô, sao cô dễ dàng quên đi được?
Cổ Lâm nằm viện nhiều ngày, chịu nhiều khổ cực, cuối cùng mất trí nhớ, thậm chí còn cười hàn huyên với người làm hại mình…
Cô không thể quên được.
Lý Kiêu khẽ cau mày, thở dài: “Sao cậu phải như thế?”
Dưới tình hình lúc đó, đúng là Nhiếp Nhiên quá mạo hiểm, nhưng không phải cô muốn dồn Cổ Lâm vào chỗ chết, chỉ là chuyện
ngoài ý muốn sau đó… mới khiến tất cả lệch khỏi quỹ đạo vốn có.
Nhưng chắc Nhiếp Nhiên không biết dùng mấy chữ “ngoài ý muốn” để an ủi mình.
Đó không phải là tính cách của cô.
Lúc Lý Kiêu đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Nhiếp Nhiên đột nhiên hỏi: “Cậu đến chắc không phải để hỏi tôi chuyện này chứ?”
Lúc này Lý Kiêu mới hoàn hồn lại, nhớ tới nguyên nhân mình lén đến tìm cô.
“Cậu nghiêm túc trong chuyện tình cảm này chứ?”
Nhiếp Nhiên hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ cậu cho là đùa à?”
Lý Kiêu cau mày, nói thật: “Tôi cảm thấy không giống với phong cách làm việc của cậu.”
Nhiếp Nhiên nhướng mày cười: “Phong cách làm việc của tôi nên thế nào?”
“Khiêm tốn, bình tĩnh.”
“Coi trọng tôi thế à?”
Nhiếp Nhiên cười lớn hơn, nhưng câu nói tiếp theo đã khiến nụ cười của cô tắt ngấm.
“Phụ nữ yêu vào đều ngốc, cậu có phản ứng đó thì cũng rất bình thường.”
Nhiếp Nhiên bị gọi là “kẻ ngốc” trầm mặc:
Sau đó cô phản kích: “Vậy cậu thì sao, bây giờ chẳng lẽ không phải cậu đang là kẻ ngốc trong tình yêu à?”
Quả nhiên không phụ kỳ vọng của Nhiếp
Nhiên, Lý Kiêu hốt hoảng: “Yêu cái gì, cậu nói linh tinh cái gì vậy?”
Nhiếp Nhiên bật cười: “Tôi và cậu đi từ đội tân binh đến bây giờ, tất cả những gì tôi làm cậu đều chú ý, tôi cũng thế, sao cậu có thể thoát được mắt tôi?” 66
Tôi không có gì cả.”
Nhiếp Nhiên coi như không nghe thấy, tiếp tục nói: “Thật ra anh ta cũng rất tốt, thật đấy.”
“Anh ta tốt chỗ nào!” Lý Kiêu ngẩng phắt đầu lên, định phản bác.
Nhiếp Nhiến ung dung dựa vào tường, hỏi:
“Anh ta không tốt chỗ nào?”
Lý Kiêu trả lời không do dự: “Chỗ nào cũng không tốt! Ngứa mồm, tay cũng ngứa, bề ngoài ra vẻ là sĩ quan huấn luyện nghiêm túc, thật ra là đồ mặt người dạ thú!”
Bất tri bất giác Lý Kiêu đã rơi vào bẫy của
Nhiếp Nhiên, trá hình thừa nhận thật sự có một “anh ta” tồn tại, hơn nữa còn để lộ ra người đó là ai.
Sĩ quan huấn luyện?
Còn ngứa mồm?
Vốn dĩ Nhiếp Nhiên không biết người khiến Lý Kiêu hoảng loạn là ai, giờ thì cô
biết rồi: “Hóa ra người cậu thích là Lý
Vọng.”
Thấy ý cười trên khóe miệng Nhiếp Nhiên,
Lý Kiêu mới biết mình bị gài bẫy rồi, vội bác bỏ: “Tôi không thích anh ta!”
“Sĩ quan huấn luyện ngứa mồm, tôi nghĩ chắc không phải là Phùng Chí nhỉ?”
Lý Kiêu nghẹn họng, cô thấy mình lén chạy ra ngoài tìm Nhiếp Nhiên thật sự là một chuyện vô cùng không sáng suốt.
Nhiếp Nhiên lại nói tiếp: “Mặc dù có lúc Lý
Vọng ăn nói hơi gợi đòn, nhưng khi làm việc rất nghiêm túc có trách nhiệm…”
Lý Kiêu cau mày cắt ngang: “Cậu có ý gì?”
“Ý tôi thế nào cậu còn không hiểu à?”
Lý Kiêu lắc đầu: “Tôi khác cậu, tôi sẽ không yêu trong đơn vị.”
“Nguyên nhân?”
“Tôi chỉ muốn huấn luyện thật tốt, không muốn bị những chuyện khác làm phân tâm.” Lý Kiêu trả lời rất thành thật.
“Cậu không muốn hay không dám?” Nhiếp
Nhiên bổ sung: “Nếu như cậu không muốn, vậy tôi không có gì để nói cả, nhưng nếu là không dám… tôi cũng không có gì để nói, dù sao cuối cùng cậu cũng sẽ dám thôi.”
Nhìn từ cảm xúc và thái độ của Lý Kiêu vừa rồi, rõ ràng là để ý. Một khi để ý đến chuyện gì, dám hay không dám chỉ là vấn đề thời gian.