Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2360
TIẾT TẤU KẾT HÔN SINH CON
Nhiếp Nhiên thành thực gật đầu:
“Vâng, lột cả.”
Người xung quanh phì cười, mấy người bên cạnh thì cúi đầu, hai vai rung lên.
Nhưng nội tâm của tất cả mọi người đều là:
Ha ha ha ha ha, Cố Vinh An và Lư Lỗi thế mà lại bị một nữ binh lột quần áo, thật là yếu kém.
“Nhìn đi nhìn đi! Đội trưởng Dịch, anh phải về dạy lại cô ấy mới được!”
Lư Lỗi vẫn còn nói, Cố Vinh An muốn kéo anh ta đi: “Được rồi, cậu im miệng cho tôi!”
Dịch Sùng Chiếu thản nhiên nói với Lư Lỗi:
“Không sao, dù sao cô ấy lột của tôi cũng không chỉ một lần.”
Trong nháy mắt, tất cả đều chết lặng. Ngay cả người hai đơn vị khác cũng sững sờ.
Cái… cái gì?
Bọn họ không nghe lầm chứ?
Nhiếp Nhiên lột quần áo đội trưởng Dịch?
Còn không chỉ một lần?
Đám người kia trợn to mắt, há hốc mồm.
Dịch Sùng Chiêu làm như không biết, quay sang nghiêm túc dặn dò Nhiếp Nhiên: “Sau này lột của anh là được rồi, đừng lột của người khác nữa.”
Nhiếp Nhiên ngẩn ra ba giây mới hoàn hồn lại, cạn lời trừng anh.
Cái gì gọi là lột đồ của anh không chỉ một lần?
Có cần giở trò lưu manh thế không hả?
Dù sao anh cũng là đội trường, cứ thế này còn dạy binh lính kiểu gì!
“Nhiếp Nhiên, cô ra tay nhanh thật đấy.”
Triệu Thiển Mạch cảm thán.
Hà Giai Ngọc cũng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, chị thật tốc độ, vậy tiếp theo có phải là đi đăng ký kết hôn sinh con luôn không?”
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào bụng
CÔ.
Nhiếp Nhiên sầm mặt, nghiến răng:
“Nghiêm Hoài Vũ, anh quản đi được không hả!”
“Hả? À à…” Nghiêm Hoài Vũ cũng đang nhìn chằm chằm bụng cô bị điểm tên, chỉ ngây ngốc đáp một tiếng.
Nhiếp Nhiên cạn lời đỡ trán, cuối cùng quay sang nhìn Dịch Sùng Chiêu, ra hiệu cho anh đi quản đám binh lính này.
Nhận được tín hiệu vợ mình sắp trở mặt, anh vội vàng ho khan mấy tiếng: “Mấy người còn nhìn linh tinh nữa thì đừng trách tôi không nhắc nhở.”
Tất cả mọi người lập tức thu hồi ánh mắt, rối rít nghiên cứu bầu trời đêm đen kịt và cỏ khô dưới đất. Đ
Nhiếp Nhiên không còn mặt mũi đâu mà ngồi đây nữa, dứt khoát nói mình muốn đi vệ sinh.
Cô vừa đi, đám nam binh đã vây lấy Dịch
Sùng Chiêu hỏi han. Ngay cả đám nữ binh cũng kích động dỏng tai nghe, hoàn toàn không có ai phát hiện lúc này có người rời khỏi chỗ ngồi.
Người kia đi theo Nhiếp Nhiên cả đường, đến cửa nhà vệ sinh, Nhiếp Nhiên dừng lại, nhìn vào bóng đêm, thấy Cổ Lâm đang đứng ở cách đó không xa.
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp lại sau khi rời đơn vị dự bị. Tuy lần diễn tập này cô đã gặp đám người Hà Giai Ngọc nhưng vẫn chưa gặp Cổ Lâm. Không phải cô không muốn gặp mà là Cổ Lâm không tới tìm cô, hơn nữa khi đó cô đang chiến tranh lạnh với Dịch Sùng Chiêu nên cũng không chú ý.
Nhưng không ngờ hôm nay cô ấy lại chủ động qua đây.
“Đã lâu không gặp, Nhiếp Nhiên.” Cổ Lâm bẽn lẽn cười.
Nhiếp Nhiên cười: “Đúng vậy, đã lâu lắm rồi, Cổ Lâm.”
“Thật ra tôi qua đây để chúc mừng cậu.” Cổ
Lâm giải thích, sau đó cảm thấy bầu không khí hơi lúng túng nên càng cuống hơn: “À thì… không còn chuyện gì nữa, tôi đi trước đây.”
Nhiếp Nhiên gọi lại: “Cổ Lâm.”
Cổ Lâm dừng chân, do dự quay người lại.
“Gần đây cậu ổn chứ?” Nhiếp Nhiên là một người không giỏi hàn huyên, cũng không thích hàn huyện với người khác, nhưng cô tự nhận là mình nợ Cổ Lâm cho nên luôn ưu ái cô ấy.
“Cũng được, ngày nào cũng huấn luyện trong đơn vị, rất phong phú.” Cổ Lâm cười trả lời.
“Đầu cậu còn khó chịu không?” Nhiếp
Nhiên quan tâm hỏi.
Cổ Lâm lắc đầu: “Không, bác sĩ Tống nói tôi khôi phục rất tốt, đã giống người bình thường rồi.”
Nhiếp Nhiên trầm tư gật đầu: “Vậy… trí nhớ của cậu thì sao, có xuất hiện vấn đề gì khác không?”
Vẻ mặt Cổ Lâm không thay đổi: “Trong trí nhớ của tôi nên xuất hiện vấn đề gì khác à?”
“Không, không có, tôi chỉ sợ có vấn đề gì mà thôi.” Đây là lần đầu tiên Nhiếp Nhiên cảm thấy chột dạ, cô cụp mắt, không ngẩng đầu lên.
Cổ Lâm cười giống như trấn an, cũng giống như lẩm bẩm: “Yên tâm, tôi rất ổn, vô cùng ổn…”