Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2359
VỀ PHẢI DẠY DỖ TỬ TẾ
“Cậu ta có thể quen ở đâu được, ngày nào cũng ở Quân khu 9, nhất định là nữ binh của
Quân khu 9 chúng ta.”
“Ai ya! Thật là không ngờ, hôm nay liên tiếp nổ ra hai scandal tình ái liền.”
“Lý Vọng mau nói đi, rốt cuộc cậu thích ai?
Đã theo đuổi được chưa? Nếu vẫn chưa thì để các anh đây nghĩ cách giúp cậu.”
“Đúng vậy, các anh nghĩ cách cho cậu, mau nói là ai đi!”
Đám binh lính khóa trên thi nhau giục.
Lý Vọng vốn muốn rửa sạch chuyện mình thích Nhiếp Nhiên kẻo có người hiểu lầm
nên mới nói thế, ai ngờ lại thành ra thế này.
Nghe những người xung quanh giục, anh ta nhìn vào một người trong đó.
Có binh lính tinh mắt thấy ánh mắt anh ta, sau đó mọi người đều yên tĩnh nhìn qua.
Lý Vọng cảm thấy xung quanh yên tĩnh lại, vội vàng muốn thu hồi tầm mắt, nhưng vô tình lại thấy hai người phía xa, vội lớn tiếng hô: “Nhìn đi, hai người bọn họ về rồi!”
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều chuyển sự chú ý lên hai người kia, chỉ có hai người thở phào nhẹ nhõm.
Một người là Lý Vọng.
Người còn lại chính là… Lý Kiêu.
Thật ra cô cũng không biết tại sao lại thở phào, nhưng cô có dự cảm mãnh liệt là vừa rồi Lý Vọng nhìn mình, chỉ là sau đó kịp thời phát hiện mới chuyển chủ đề.
Trong đầu cô hiện lên chuyện đêm hôm đó.
Cái ôm ấm áp, đôi giày không vừa chân kia…
Một loạt hình ảnh khiến cô hơi hoảng loạn, hít sâu một hơi, vội vàng ném những hình ảnh kia ra khỏi đầu, sau đó bình ổn lại tâm trạng ngẩng đầu lên.
Nhưng một giây tiếp theo lại vừa vặn chạm phải ánh mắt Lý Vọng vẫn nhìn chằm chằm mình, tâm trạng khó khăn lắm mới yên ổn được lại rối loạn.
May mà mọi người đang chú ý đến Nhiếp
Nhiên và Dịch Sùng Chiếu đi từ xa đến, không có ai phát hiện ra sự khác thường giữa bọn họ.
Đám người rộ lên trêu hai người kia, Lư
Lỗi cười lớn: “Ha ha, quả nhiên hai người đi hẹn hò nhau!”
“Không được à?” Nhiếp Nhiên không biết mình bị Lý Vọng đẩy vào đống lửa, thản
nhiên ngồi về chỗ, Dịch Sùng Chiêu cũng ngồi xuống cùng.
Hai người ngồi cạnh nhau làm mọi người hét ầm lên.
Lư Lỗi cười ha ha gật đầu: “Được được chứ! Đám cẩu độc thân chúng tôi sao dám nói không được.”
“Tôi thấy môi Nhiếp Nhiên hơi sưng đỏ, xem ra nụ hôn bù đắp này rất mạnh mẽ…”
Một nam binh trêu ghẹo làm mọi người cười ầm lên.
Nhiếp Nhiên giả vờ bình tĩnh: “Chẳng lẽ không phải vừa ăn ớt cay à?”
“Ớt sao mạnh bằng đội trưởng Dịch của chúng ta?”
Nhiếp Nhiên híp mắt cảnh cáo: “Lư Lỗi, nếu anh còn trêu tôi, ngày mai tôi sẽ bảo
Dịch Sùng Chiêu huấn luyện chết anh.”
Dịch Sùng Chiêu lên tiếng: “Chuyện này thì được, dù sao bây giờ anh cũng rảnh.”
Lư Lỗi gào lên: “Hu hu hu! Vợ chồng hai người có cần phải đồng tâm hiệp lực như thể không hả?! Bắt nạt cẩu độc thân vạn năm chúng tôi.”
“Không muốn bị bắt nạt thì ngậm miệng lại.” Nhiếp Nhiên không khách khí nói.
Lư Lỗi nghẹn họng không nói được gì, anh ta thở dài nói với Dịch Sùng Chiều: “Đội trưởng Dịch, nhớ bảo trọng.”
“Sao thế?”
“Anh mới về đây, không biết con nhóc này xấu thế nào đâu.”
Nhiếp Nhiên nhướng mày, muốn chia rẽ hai người họ trước mặt cô luôn à?!
Cô cười như không cười: “Ồ? Tôi xấu thế nào?”
“Cô còn không xấu à? Lúc huấn luyện cô lột quần áo của tôi và Cố Vinh An! Lúc ấy chúng tôi không muốn, cô còn dí dao vào cổ chúng tôi, bắt chúng tôi cởi.”
Vì để “chia rẽ” quan hệ, muốn thoát khỏi huấn luyện ma quỷ của Dịch Sùng Chiêu mà Lư Lỗi không quan tâm đến thể diện mà nói chuyện này ra.
“Đội trưởng Dịch, anh về phải dạy dỗ tử tế lại mới được!”
Dịch Sùng Chiêu nhìn Cổ Vinh An mất thể diện đến nỗi chỉ muốn đào hố chôn mình và Lư Lỗi xuống, lại nhìn Nhiếp Nhiên, ồ một tiếng: “Lần đầu tiên anh biết chuyện này đấy.”
Cái nhìn chăm chú kia rõ ràng là đang đợi cô giải thích.
Nhiếp Nhiên cười, vô tội trả lời: “Huấn luyện cả đêm nên ướt hết, vừa vặn bắt được hai người này nên em lột luôn.”
“Quần cũng lột?” Anh hỏi.