Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2349
NỮ BINH NÀY THẬT HUNG DỮ
“Vẫn chưa kịp quyết định, cháu dựa theo điều kiện bây giờ tính xem ai thắng.” Lý Tông
Dũng đưa báo cáo ghi chép tình hình chiến đấu trong tay cho anh.
Dịch Sùng Chiêu nhận lấy, xem được một nửa thì cau mày lại: “B này phá trận địa đội Đỏ ạ?”
Lý Tông Dũng cười ha ha gật đầu: “Đúng vậy, cô ấy xông thẳng vào trung tâm đội
Đỏ.”
Dịch Sùng Chiêu nhanh chóng lật xem hết rồi để báo cáo lên bàn, nói: “Dưới tình huống vũ khí và lượng người tổn thất tương đồng thì nên phán định đội Xanh thắng.”
“Cháu có biết B là ai không?”
Thấy Lý Tông Dũng cười híp mắt, anh hiểu ngay: “Nhiếp Nhiên.”
Lý Tông Dũng cười ha ha gật đầu: “Trong trận diễn tập này cô ấy góp sức không nhỏ, còn nắm luôn quyền chỉ huy của Vu Thừa
Chinh.”
Càng nói vẻ mặt ông càng rạng rỡ. Từ đầu ông đã cảm thấy cô là người có tài, quả nhiên không chọn sai người.
Dáng vẻ đắc ý của Lý Tông Dũng khiến đáy mắt Dịch Sùng Chiêu lóe lên vẻ kinh ngạc:
“Ngài nói là trận chiến đấu này do cô ấy làm chỉ huy?”
Anh cũng không ngờ đến chuyện này. Mặc dù biết đầu óc của cô không kém anh nhưng từ trước đến giờ cô đều hành động một mình, những suy nghĩ của cô chỉ thích hợp dùng một mình mà thôi, hoàn toàn không thích hợp trong quân đội.
Lý Tông Dũng cười lắc đầu: “Cô ấy tự biết mình không chỉ huy được, nhưng kế hoạch là do cô ấy nghĩ, Vu Thừa Chỉnh sửa đổi một chút.”
Lúc này Dịch Sùng Chiêu mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó xem cẩn thận tờ phân tích tình hình chiến đấu, càng xem càng vui vẻ!
“Cháu biết là cô ấy làm được mà.”
Mặc dù anh vẫn hơi tiếc nuối vì không thể thấy cô chỉ huy Vu Thừa Chinh.
“Nhìn cháu vui sướng chưa kìa!” Lý Tông
Dũng thấy học trò của mình cười như kẻ ngốc, hừ một tiếng: “Mặc dù cô ấy cố gắng xoay chuyển tình thế, nhưng binh lực đội
Xanh tổn thất không ít, kết quả diễn tập phải được quyết định trên nhiều mặt.”
Lý Tông Dũng muốn đả kích anh nhưng
Dịch Sùng Chiêu lại cười: “Cháu tin cô ấy.”
Lý Tông Dũng ăn cẩu lương nghẹn họng, cuối cùng quay sang nói với ba lãnh đạo kia: “Đi thôi, chúng ta cùng đi xem xem, sau đó đưa ra quyết định cuối cùng.”
Lúc này hai đội Xanh Đỏ đều đã tập hợp xong, đợi nhóm người Lý Tông Dũng đến.
“O? Con nhóc kia đâu?” Vừa tới nơi, Lý
Tông Dũng đã tìm kiếm trong đám người nhưng không thấp Nhiên Nhiên đâu.
Vu Thừa Chinh vội vàng trả lời: “Báo cáo, cô ấy vẫn chưa đến.”
“Vẫn chưa đến? Muốn ra oai à?” Lý Tông
Dũng cười trêu, binh lính của đơn vị khác thấy thế rất kinh ngạc, rốt cuộc nữ binh này có lai lịch gì?
Cô không chỉ gọi thẳng tên cấp trên ngay trước mặt mọi người, nhúng tay vào kế hoạch của cấp trên mà còn thay đổi toàn bộ kế hoạch tác chiến, vậy mà sau một loạt chuyện này Tiểu đoàn trưởng vẫn khoan dung với cô.
Đúng lúc này, mấy người đứng ở hàng đầu tinh mắt thấy, hô lên: “Đến rồi đến rồi!
Chắc là Nhiếp Nhiên đến rồi!”
Tất cả mọi người đều nhìn qua phía đó. Khi bóng người kia bước đến gần, bọn họ phát hiện hình như bên cạnh Nhiếp Nhiên còn có một người nữa. Người kia dựa vào người cô, bước đi loạng choạng.
Lý Tông Dũng cau mày: “Mau! Tìm mấy người qua giúp đi.”
Vu Thừa Chính dẫn Lý Vọng và Cổ Vinh An chạy lên trước.
“Có chuyện gì thế?” Vu Thừa Chinh hỏi.
“Không sao, trật chân thôi.” Dương Thụ tỏ vẻ mình ổn.
Nhiếp Nhiên nhìn anh ta rồi nói với Vụ
Thừa Chinh: “Chắc là rạn hoặc gãy xương rồi, tìm quân y khám xem.”
“Vậy tại sao vừa rồi cậu không nói trong bộ đàm?” Vu Thừa Chinh hỏi.
Dương Thu tưởng là Vu Thừa Chinh muốn trách mắng cô, vội đứng thẳng lên: “Không liên quan đến cô ấy, là tôi, là tôi không
muốn gọi, thật ra tôi không sao, tôi thật sự không sao.”
Nói rồi anh ta định tự đi.
Nhiếp Nhiên nhanh tay ngắn lại, còn quát lên: “Im miệng!”
Trên đất bằng trống trải, gió lạnh tái tê, tiếng cô bị gió truyền đi vô cùng vang dội.
Các binh lính run lên, chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Nữ binh này… thật hung dữ.
Mấy người Vu Thừa Chinh cũng ngẩn ra, càng đừng nói là Dương Thụ, anh ta ngậm miệng đứng im tại chỗ.
“Đưa anh ta đi đi.”
Nhiếp Nhiên đau đầu phất tay với bọn họ, bảo bọn họ đưa người đi.