Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2348
ĐỘI ĐỎ THẮNG MỘT NƯỚC
Mấy lãnh đạo nghe thấy tiếng Nhiếp Nhiên truyền tới trong tai nghe thì thở phào nhẹ nhõm.
Một lãnh đạo cười lớn: “Không ngờ kế hoạch của nữ binh này thành công thật, chỉ sợ thằng nhóc kia giận đến tím mặt mất.”
Người bên cạnh cũng phá lên cười: “Còn không phải sao, thua một nữ binh, chắc mất hết mặt mũi rồi.”
Sau một tràng cười, người lãnh đạo cuối cùng nghiêm túc chỉ tờ giấy ghi tình hình chiến đấu, vuốt cằm nói: “Tôi cảm thấy… cũng chưa chắc, nữ binh kia nghĩ ra cách quá chậm, lúc ấy binh lực đội Xanh đã không đủ rồi, nếu bàn về số người và vũ
khí trang bị, đội Đỏ có thể thắng một nước.”
Mọi người được ông ta nhắc cũng cẩn thận nghiên cứu thêm, mấy lãnh đạo vừa rồi còn định chê cười trầm ngâm gật đầu:
“Đúng vậy, xem ra lần này không dễ phán định rồi.”
“Nhưng cũng coi như hòa nhau, tôi cảm thấy chỉ riêng nữ binh này đã thắng rồi, dù sao cô ấy cũng tiếp nhận quyền chỉ huy giữa chừng.” Một lãnh đạo rất ấn tượng với
Nhiếp Nhiên.
Mặc dù có vẻ cô không quá kính trọng Vu
Thừa Chinh, nhưng thực lực của cô không cần bàn cãi. Một người có thực lực, những khuyết điểm khác đều không còn quan trọng.
“Cốc cốc cốc…”
“Vào đi.” Lý Tông Dũng lên tiếng, cửa bị đẩy ra.
“Báo cáo.”
Mấy lãnh đạo bị dọa tái mặt: “Chuyện này… lão Lý, chuyện gì thế này?”
Chết mà sống lại?
Không thể nào?!
“Không phải anh đã nhìn thấy rồi à, chết mà sống lại thôi.” Lý Tông Dũng cười nói.
Đám người kia kinh ngạc trợn to hai mắt:
“Chuyện này chuyện này…” Lắp bắp một lúc, thấy hai thầy trò đều cười, cuối cùng bọn họ cũng hiểu ra: “Được lắm, cái lão già này lại lừa chúng tôi.”
Cái gì mà sống không thấy người chết không thấy xác, cái gì mà chết mười năm, cái gì mà hy sinh vì nhiệm vụ, đều là giả, giả hết!
Thằng nhóc này chưa hề chết!
“Còn cái thằng này nữa, dám đi mười năm mới về, hại ông đây nghe được tin tức cậu chết buồn khổ lâu như vậy!” Người được
Dịch Sùng Chiều gọi là Đại đội trưởng Diệp
hoàn hồn lại, tiến lên khiển trách: Bây giờ về cũng không nói với chúng tôi!”
Dịch Sùng Chiêu cười nói: “Hóa ra Đại đội trưởng Diệp quan tâm tôi đến thế.”
“Đương nhiên rồi! Tôi không có lòng dạ ác độc được như thầy cậu!” Đại đội trưởng
Diệp nói rồi chuyển chủ đề: “Bằng không cậu đến đơn vị tôi đi?”
Lý Tông Dũng phẫn nộ: “Giỏi lắm lão Diệp, dám cướp học trò của tôi ngay trước mặt tôi.”
Đại đội trưởng Diệp hừ lạnh: “Còn học trò cái gì, có người thầy nào ác như anh không? Thế mà để học trò của mình lưu lạc mười năm bên ngoài.” Nói xong ông ta lại ra sức đào góc tường: “Dịch Sùng Chiêu, cậu cân nhắc thử xem, thầy cậu không xứng với chức danh gì cả, đến chỗ tôi, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cậu.”
“Cảm ơn Đại đội trưởng Diệp coi trọng, nhưng mà… một ngày làm thầy cả đời làm cha, tôi không thể có lỗi với thầy tôi được.”
Nguồn : we btruy en onlin e.com
Đại đội trưởng Diệp bĩu môi: “Anh ta làm cha cũng không chăm sóc tốt cho cậu. Hay thế này đi, cậu đến chỗ tôi mấy ngày, thuận tiện huấn luyện mấy thằng nhóc kia.”
“Cho xin đi, tôi thấy anh nói nhiều như vậy là muốn Dịch Sùng Chiêu đi huấn luyện đám binh lính kia chứ gì?” Lý Tông Dũng vạch trần suy nghĩ của Đại đội trưởng
Diệp, sau đó nói với Dịch Sùng Chiêu:
“Cháu về thật đúng lúc, diễn tập kết thúc trước thời hạn rồi.”
Anh nhướng mày cười: “Ồ? Vậy bên nào thắng ạ?”