Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2347
RỐT CUỘC LÀ AI THẮNG?
“Tiểu đội B.”
“Tiểu đội B.”
“Tiểu đội B.”
Vu Thừa Chinh nhìn thấy khói màu xanh bay lên liền vội vàng cầm bộ đàm gọi. Anh ta gọi liên tục ba lần vẫn không có ai trả lời. Càng chờ đợi trong lòng càng bất an, đang chuẩn bị gọi lần thứ tư thì trong tai nghe vang lên một tiếng: “Có B !”
B ?
Vu Thừa Chinh cau mày, đó là số hiệu của
Nghiêm Hoài Vũ.
“Trừ B ra thì sao? Còn ai trả lời nữa không?” Anh ta lại hỏi.
66
“Còn ai trả lời nữa không?”
CC
Vẫn không có ai đáp lại.
Vu Thừa Chinh vô cùng bất an.
Không chỉ anh ta, ngay cả mấy lãnh đạo trong phòng tổng chỉ huy cũng đừng nói chuyện, vẻ mặt bắt đầu nặng nề hơn theo tiếng gọi của Vu Thừa Chinh.
Gọi liên tục mấy lần mà không có ai trả lời,
Vu Thừa Chinh quay sang nói với Nghiêm
Hoài Vũ: “B báo cáo vị trí!”
Giọng Nghiêm Hoài Vũ nhanh chóng vang lên: “Báo cáo, bây giờ tôi đang dọn dẹp ở phòng tuyến cuối cùng phía ngoài trận địa trung tâm đội Đỏ.”
“Nhiếp Nhiên đâu?” Lần này Vu Thừa
Chinh không gọi số hiệu của cô nữa mà hỏi thẳng.
Nghiêm Hoài Vũ trả lời: “Cô ấy đến trận địa.”
“Vậy tại sao cậu không đi theo?” Vu Thừa
Chinh lớn tiếng chất vấn.
“Tôi…”
Nghiêm Hoài Vũ bị anh ta quát, không biết nên trả lời như thế nào, còn chưa nghĩ ra thì đã nghe được mệnh lệnh: “Bây giờ lập tức qua đó!”
“Rõ!” Nghiêm Hoài Vũ đứng nghiêm lớn tiếng trả lời, sau đó nhanh chóng chạy vào trận địa đội Đỏ.
Song mới chạy được mấy mét lại nghe thấy tiếng súng, sau đó khói màu đỏ bay lên từ xa.
Trong gió rét, khói đỏ bị thổi đi rất xa, cũng vô cùng dễ thấy. Đám người vẫn đang chăm chú nhìn đội Đỏ đều ngẩn ra.
Sao lại… có khói màu đỏ?!
Không phải khói màu xanh đã bay lên rồi à?
Theo lý mà nói không còn ai nữa mới đúng chứ.
Chẳng lẽ là người đội Đỏ tự nổ?
Lúc này, một tiếng nổ lớn vang lên làm mọi người giật mình. Tuy không phải nổ thật nhưng âm thanh mô phỏng cũng đủ đáng sợ rồi.
“Chuyện gì thế?”
“Có chuyện gì vậy?”
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Tại sao khói đội Xanh đã bay lên rồi mà mấy phút sau khói đội Đỏ cũng xuất hiện, không phải người đội Xanh đã chết rồi sao?
Hơn nữa sao lại nổ, ai là người chạm vào thiết bị kích nổ?
Nghĩ thế nào cũng thấy chuyện này kỳ lạ.
Đúng lúc này, tiếng dòng điện rè rè vang lên trong tai nghe khiến người nghe trong vô thức chỉ muốn lấy nó ra.
Một giọng nói truyền đến làm tất cả đứng hình.
“Báo cáo, B hoàn thành nhiệm vụ!”
Hoàn… hoàn thành?
Cũng có nghĩa là Nhiếp Nhiên… Nhiếp
Nhiên chưa “chết”?!
Bọn họ… thắng rồi?!
Tất cả đều đờ đẫn.
Vu Thừa Chinh hỏi: “Cô chưa chết à?”
“Đúng vậy, là B “chết.”
Vu Thừa Chinh không biết B Nhiếp Nhiên nói là ai, anh ta cũng lười quan tâm chuyện đó. Lúc nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Nhiếp Nhiên, anh ta lại nhớ tới vừa rồi mình lo lắng sốt ruột là thế mà cô lại im lặng.
Vu Thừa Chinh tức giận chất vấn: “Vậy vừa nãy tôi gọi tiểu đội B, sao cô không nói gì!”
Nhiếp Nhiên không vui, nhưng cô nhớ tất cả mọi người đội Xanh đều đang nghe nên trả lời: “Tai nghe của tôi bị rơi mất, không nghe thấy.” 66
Bị rơi?
“Cô bị làm sao?”
“Tôi và B cùng tiến vào trận địa nhưng không ngờ còn có mai phục, B vì cứu tôi nên kéo tôi lăn xuống sườn dốc, anh ta bị bắn trúng, cũng bị thương.”
Đám người kia hiểu ra ngay.
Những người còn lại đội Xanh nghe đoạn đối thoại của Nhiếp Nhiên và Vu Thừa
Chinh, trái tim căng thẳng lúc này mới yên ổn lại, vô cùng hưng phấn.
Thắng rồi!
Cuối cùng cũng thắng rồi!
Đặc biệt là Manh Kiệt, anh ta kích động siết chặt hai tay.
Nhiếp Nhiên không lừa anh ta.
Sao… cô có thể giỏi được như vậy chứ!
Theo tiếng nổ truyền tới từ trận địa đội Đỏ, lần diễn luyện kỳ hạn một tuần này đã đặt dấu chấm hết vào chạng vạng tối ngày thứ tư.