Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2346
THẮNG THUA TRONG NHÁY MẮT
Đội Đỏ đắc ý vì thành công của mình, định thừa thắng xông lên dùng lỗ hổng đó để chặn đứng đội Xanh, bao vậy bọn họ mà không biết đội Xanh đang chờ đợi giây phút này.
Thấy đội Đỏ dần dần rút hết binh lực phòng thủ, chuyển sang tấn công, Nghiêm
Hoài Vũ nói với bốn đội viên phía sau:
“Đến lúc rồi, đi!”
Vì để thành công ngay lần đầu, bọn họ cố ý đi vòng qua phía sau đội Đỏ.
Nhưng dù tránh được những binh lính khác, lại không tránh được Cố Vinh An.
Anh ta luôn cảm thấy chuyển hết từ phòng thủ sang tấn công quá tắc trách nên yêu cầu một nhóm người tạm thời ở lại trận địa đề phòng bất trắc.
Kết quả chuyện bất trắc này lại xuất hiện thật!
“Được lắm, hóa ra đây là kế điệu hổ ly sơn!” Cố Vinh An phát hiện ra mấy người, thấy không còn ai đi sau nữa nên cũng dứt khoát không báo cáo lên trên.
Dù sao cũng chỉ có mấy người mà thôi, không gây ra được chuyện gì lớn cả. Anh ta hạ lệnh cho người mình trực tiếp nhắm bản.
Đoàng!
Tiếng súng vang lên.
Một làn khói màu xanh xuất hiện.
Triệu Thiển Mạch nhìn thấy chỗ hiểm trên người mình bị bắn trúng, chỉ thị “chết” cũng phát ra rồi, biết mình đã mất đi tự
cách tiếp tục tác chiến, mặc dù tức giận nhưng cũng không thể làm gì.
Ai bảo đối phương là binh lính lâu năm của Quân khu 9 chứ, bản lĩnh không bằng người ta nên đành nhận thua thôi.
“Xin lỗi, tôi chết rồi, mọi người tiếp tục đi.” Triệu Thiển Mạch nói.
“Vậy cô nghỉ ngơi đi.” Nghiêm Hoài Vũ tiếp tục dẫn người tiến lên.
Vì biết đã lộ nên bọn họ đi vô cùng cần thận.
“Thế mà vẫn chưa từ bỏ ý định.” Cố Vinh
An khinh thường cười một tiếng, lại giơ súng nhắm vào một người trong đó.
Đoàng!
Sau tiếng súng này, không có khói xanh bốc lên như trong dự liệu.
Hóa ra Kiều Duy bị ngắm bắn đã kịp thời tìm chỗ nấp, tránh được viên đạn kia.
Cố Vinh An khó chịu vì mình sẩy tay, lại giơ súng lên nhắm lần nữa với vẻ mặt nghiêm túc hơn.
Đoàng! Đoàng!
Lúc này khói màu xanh đã bay lên.
Phát súng đầu tiên của anh ta thật ra là đánh lạc hướng ép Kiều Duy đi theo con đường mình đặt ra mà thôi, phát thứ hai mới là bắn thật.
“Tôi cũng chết rồi.” Kiều Duy nhún vai nói với Nghiêm Hoài Vũ.
Nghiêm Hoài Vũ nuốt nước miếng, tiếp lúc đi về phía trước.
Cố Vinh An nhíu mày, quyết định giải quyết nốt những người còn lại. Anh ta nhắm bắn lần nữa.
Đồng thời với lúc anh ta bóp cò, một tiếng súng khác cũng đột nhiên vang lên. Anh ta quay phắt đầu lại, thấy khói đỏ bay lên trên mũ mấy binh lính bên cạnh mình.
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
Sao lại thế…
“Là ai?!” Anh ta quát lớn, sau đó lại nghe thấy “đoàng” một tiếng nữa.
Cổ Vinh An bị kịch phát hiện mình bị bắn trúng, khói bay lên trên đỉnh đầu.
Trong rừng cây vang lên một loạt tiếng động, có người bước ra.
“Nhiếp Nhiên?!”
Cố Vinh An bừng tỉnh, hóa ra trong kế điệu hổ ly sơn còn có kế che tai mắt. Có lẽ mấy người vừa rồi chỉ là để di chuyển sự chú ý của anh ta mà thôi. Nếu không tại sao sau khi phát hiện mình bại lộ bọn họ lại không nổ súng chứ? Rõ ràng là họ đang kéo dài thời gian, chờ Nhiếp Nhiên giải quyết hết đám người này.
Con nhóc này đúng là… quá gian xảo!
“Lần này tôi nhất thời sơ ý, lần sau chắc chắn cô không may mắn thế đâu.” Anh ta oán hận nói.
“Vốn dĩ anh đã chết lâu rồi.” Nhiếp Nhiên hoàn toàn không có cảm giác thắng lợi sau khi thắng anh ta.
Bởi vì là diễn tập, không phải tác chiến thật cho nên không thể cầm dạo tiến lên tập kích, chỉ có thể tìm một chỗ ẩn nấp hạ gục bọn họ. Nếu là tập kích lúc thực chiến, cô đã sớm cầm dao giải quyết rồi, sẽ không để cho đám người Nghiêm Hoài Vũ làm mồi nhử mà “chết” như vậy.
Lúc này cô không có hứng nói chuyện với anh ta, giải quyết xong liền chạy thẳng tới trận địa trung tâm chỉ huy phía sau.
Đó mới là mục tiêu cuối cùng!
Chỉ có đi đến đó, lần chiến đấu này của bọn họ mới tính là thực sự kết thúc.
Lúc sắp đến nơi, hơn nữa thành công giải quyết mấy binh lính đội Đỏ còn sống ở đó, không biết viên đạn từ chỗ nào lại đột nhiên phóng tới.
Đoàng!
Toàn bộ trận địa đều yên tĩnh lại.
Một làn khói màu xanh rất rõ ràng bay lên.
Địa thế trận địa đội Đỏ khá cao, Vu Thừa
Chinh cầm ống nhòm nhìn từ xa thấy khói xanh mà giật mình.
Ngay mấy giây trước, Nhiếp Nhiên còn báo cáo với anh ta là đã tiến vào trận địa đội
Đỏ.
Nhưng bây giờ có khói màu xanh bay lên từ trận địa đội Đỏ, người từ trước đến giờ bình tĩnh như anh ta cũng cảm thấy lòng bàn tay ươn ướt.
Không chỉ anh ta, ngay cả mấy lãnh đạo trong phòng tổng chỉ huy cũng giật mình.
Chuyện thắng thua chỉ trong nháy mắt này.