Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2345
CAO THỦ ẨN NẤP
Nhiếp Nhiên lại nói với Vụ Thừa Chinh mấy câu rồi kết thúc cuộc gọi, nhưng vừa quay lại đã phát hiện đám người kia nhìn chằm chằm mình.
“Làm gì mà nhìn tôi như vậy?” Cô cau mày.
Manh Kiệt khiếp sợ nói với cô: “Cô dám gọi thẳng tên đội trưởng Vụ trước mặt tất cả binh lính bên đội Xanh, thật là lợi hại!”
Nhiếp Nhiên ngẩn ra, lúc này mới nhớ vừa rồi cấp bách nên mình đã gọi thẳng tên anh ta.
“Tên chẳng lẽ không phải để gọi à?” Nhiếp
Nhiên giả vờ bình tĩnh hỏi ngược lại.
Manh Kiệt lắc đầu: “Nhưng không ai dám gọi thế cả, trừ Tiểu đoàn trưởng và đội trưởng Dịch ra, cô là người thứ ba, cô thật to gan!”
Nhiếp Nhiên cau mày: “Thế này đã to gan à? Tôi còn to gan hơn được cơ.”
Mạnh Kiệt trợn tròn mắt: “Cái gì?”
Nhiếp Nhiên cười thần bí, đi sang bên cạnh ngồi xuống.
Những binh lính vừa nhìn cô vừa xì xào bàn tán, thảo luận vô cùng hăng say.
Cùng lúc này, Lý Tông Dũng và lãnh đạo mấy đơn vị khác ngồi trong phòng chỉ huy nghe thấy Nhiếp Nhiên nói thế, một người cau mày: “Nhiếp Nhiên là ai mà dám gọi tên cấp trên như vậy?”
“Một con nhóc không biết trời cao đất dày trong Quân khu 9 chúng tôi mà thôi.” Lý
Tông Dũng nói.
Dù nói thế nhưng ai ở đây cũng nhìn ra được ý cười trên mặt ông, chứng tỏ ông rất yêu thích cô gái này.
“Con nhóc? Tôi thấy không phải đâu. Kế hoạch vừa rồi của nữ binh này không tệ, có
thể nói là tìm đường sống trong chỗ chết, tuy nguy hiểm nhưng đáng để thử một trận.” Một lãnh đạo khen ngợi.
“Đúng thế! Tôi cũng cảm thấy có thể thử một lần.” Một người khác gật đầu phụ họa.
Vị lãnh đạo cuối cùng khẽ nhấp một ngụm trà nóng, cười sâu xa: “Không biết đội Đỏ có thể phòng thủ được hay không.”
“Ha ha ha, tôi chờ mong lắm đấy.”
Mấy vị lãnh đạo trong phòng chỉ huy ngồi nghe chỉ huy tác chiến của hai đội Xanh –
Đỏ, nói chuyện rôm rả. Lần này bọn họ đến để học hỏi, hơn nữa người mỗi đội đều được quyết định qua hình thức rút thăm, chỉ có đội Xanh – Đỏ, không có đơn vị đặc biệt nên không bàn thắng thua, quan trọng là học hỏi kinh nghiệm thôi.
Nhưng có lẽ đội trưởng đội Đỏ hơi thảm rồi.
Đội Xanh không chỉ có đội trưởng lão luyện Vu Thừa Chinh mà còn có cao thủ ẩn
nấp, chỉ sợ đội trưởng đội Đỏ sẽ bận tối mắt. Các lãnh đạo đều vô cùng mong đợi trận chiến đấu càng lúc càng đặc sắc này.
Bọn họ rất muốn xem kế hoạch chiến lược của Nhiếp Nhiên có thể khiến đội Xanh tìm được lối thoát không.
Thời gian chậm rãi trôi qua, lúc ánh mặt trời buổi chiều ấm áp chiếu xuống, cuối cùng Vu Thừa Chinh cũng đã chuẩn bị
Xong.
Không thể không nói anh ta rất thông minh.
Từ trước đến giờ Nhiếp Nhiên làm việc không giống ai, dạo chơi bên bờ sinh tử đã quen, cho nên kế hoạch cô nghĩ ra đều vô cùng nguy hiểm, cần có dũng cảm để làm, mà Vu Thừa Chinh đã tăng thêm một phần bảo đảm trong kế hoạch của cô.
Kế hoạch ban đầu của Nhiếp Nhiên là lợi dụng lỗ hổng bị mở ra để đội Đỏ biến từ phòng thủ sang tấn công, trong lúc đó, đội
Xanh dốc hết toàn lực xông ra đánh thắng
vào trung tâm đội Đỏ.
Nhưng Vu Thừa Chinh đề phòng không xông ra được nên lại phân ra một đội nữa, nhân lúc đội Đỏ chuyển trọng tâm vào việc tấn công, binh lực không đủ, tập kích trận địa chỉ huy đội Đỏ, hoàn toàn nắm lấy đội
Đỏ.
Mà nhiệm vụ vinh quang lại nặng nề này rơi vào tiểu đội B.
Nghiêm Hoài Vũ nghe thấy Vu Thừa Chính nói tiểu đội B thì khẽ bĩu môi. Cái gì mà tiểu đội B, rõ ràng là hướng vào Nhiếp
Nhiên.
Nếu như Nhiếp Nhiên ở tiểu đội khác, chỉ sợ cái gánh nặng này sẽ không rơi vào bọn họ.
“Đội trưởng yên tâm, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!” Cho dù trong lòng biết thế nhưng anh ta vẫn nghiêm túc tuân theo mệnh lệnh của cấp trên.
Vu Thừa Chinh truyền từng mệnh lệnh xuống. Chỉ một lúc sau, tất cả các tiểu đội đã chuẩn bị xong, bắt đầu một vòng tấn công mới.
Đội Đỏ không quan tâm vì bọn họ phòng thủ vô cùng kín đáo, cho dù đội Xanh tấn công thì cũng sẽ như mấy lần trước, không chiếm được gì.
Quả nhiên, lần này đánh mãi đánh mãi, không biết có phải vì binh lực đội Xanh không đủ không mà chiến tuyến bắt đầu yếu đi.
Đội trưởng chỉ huy đội Đỏ phát hiện ra, liền muốn phá vỡ lỗ hổng của bọn họ.
Đội Đỏ nhanh chóng chuyển phòng thủ sang tấn công, xông vào phòng tuyến yếu kém nhất của đội Xanh, thành công phá ra một lỗ hổng.