Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2342
KHÔNG CÓ BẤT
CỨ CÁCH NÀO
“B , gọi B .”
Trong tai nghe truyền tới tiếng Vu Thừa Chinh.
Mọi người đều đang nghĩ xem B là ai. Mấy người còn sót lại trong tiểu đội B đồng loạt nhìn về phía Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên đau cả đầu nhưng vẫn trả lời:
“Có B .”
“Đổi sang tần số số 3.”
Mọi người đều cảm thấy kỳ lạ, sao tự dưng phải đổi tần số riêng?
Nhưng cô vẫn làm theo.
Đến khi đổi xong, Vu Thừa Chinh gọi thẳng tên cô: “Nhiếp Nhiên.”
“Có.”
Sau đó không thấy Vu Thừa Chinh nói gì nữa.
Lúc cô định lên tiếng trả lời anh ta tiếp thì giọng Vu Thừa Chinh lại vang lên: “Bây giờ đội Xanh không có đủ binh lực, không có cách nào chiến đấu trường kỳ áp sát bên kia nữa.”
“Thì sao?”
Nhiếp Nhiên kinh ngạc vì tự dưng anh ta lại nói chuyện tình hình chiến sự với mình.
Cô đi sang một chỗ vắng vẻ.
“Anh muốn nói gì với tôi?” Cô hỏi thẳng.
“Cô có cách gì không?” Vu Thừa Chinh nói luôn.
Nhiếp Nhiên bật cười: “Anh đang đùa với
tôi à? Một binh lính nhỏ bé như tôi thì có cách gì được?”
“Cô nhìn ra được bố trí của tôi, tôi nghĩ chắc cô sẽ có cách gì đó.”
Nhưng cô lại lắc đầu: “Anh coi trọng tôi quá rồi, nếu như tôi mà nghĩ ra được thì lúc đó cũng sẽ không phóng hỏa đốt thôn.”
“Lời này cô nói với bọn họ có lẽ có tác dụng đấy.”
Còn đối với anh ta thì không.
Có một số chuyện mặc dù không nói, nhưng không có nghĩa là anh ta không biết.
“Bây giờ tôi chỉ hỏi cô là rốt cuộc cô có cách gì không?” Vu Thừa Chinh không có nhiều thời gian vòng vo với cô nữa.
Nhiếp Nhiên thẳng thắn trả lời: “Không có.”
“Được.”
Cuộc gọi kết thúc không có hề do dự. Nhiếp
Nhiên quay lại chỗ cũ.
Lý Vọng từ trước đến giờ rất tò mò với chuyện của cô: “Cô vừa nói gì với đội trưởng Vu thế?”
Mọi người cũng thắc mắc nhìn cô.
Nhiếp Nhiên lắc đầu, nói một câu không có gì rồi lại ngồi xuống.
Thấy cô không muốn nói chuyện, Lý Vọng không hỏi thêm nữa, dù sao nếu cô và đội trưởng Vu trao đổi vấn đề liên quan tới tình hình chiến sự tiếp theo là anh ta sẽ biết ngay thôi.
Thời gian nhanh chóng trôi qua. Đêm đông tối đen giá rét, trên đường biên giới chỉ nghe thấy tiếng gió rét gào rú làm mọi người lạnh thấu xương.
Hai nam binh ngồi gác nhỏ giọng trò chuyện.
“Không biết lúc nào tấn công nữa, thật nhàm chán.”
Người kia vỗ lên gáy anh ta: “Có phải cậu bị hâm không hả, khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi chỉnh đốn mà còn nói nhàm chán, lát nữa đánh thật rồi thì ngay cả thời gian ngủ cũng không có, xem đến lúc đó có phải là tự vả vào mặt mình không.”
“Thì tôi chỉ nói thế thôi, cậu phản ứng lớn như vậy làm gì, y như phụ nữ có thai.”
“Cậu mới là phụ nữ có thai ấy.”
Nhiếp Nhiên vừa nghe bọn họ nói chuyện vừa nhìn đường chân trời tối om phía xa, suy nghĩ đã sớm bay xa rồi, Kiều Duy đi tới bên cạnh mà cô cũng không biết.
“Cô đang nghĩ gì thế?” Đến khi Kiều Duy hỏi, cô mới hoàn hồn lại.
Nhiếp Nhiên tạm thời đè nén những suy nghĩ trong lòng xuống: “Tôi đang suy nghĩ à?”
“Có.” Kiều Duy khẳng định.
Nhiếp Nhiên biết anh ta không dễ lừa như
Nghiêm Hoài Vũ, đành ý chuyển chủ đề:
“Tôi chỉ đang nghĩ lúc nào kết thúc thôi.”
Kiều Duy bật cười: “Xem ra cô học toán không giỏi lắm nhỉ, diễn luyện một tuần, bây giờ mới được ba ngày, cô nói còn mấy ngày nữa thì kết thúc? Bài toán đơn giản như vậy mà cô lại nghĩ mất một tiếng.”
Rõ ràng anh ta đang trêu vừa rồi Nhiếp
Nhiên không thành thật.