Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2341
LIÊN LẠC VỚI CÔ ẤY GIÚP TÔI
Dừng lại mấy giây, cô mới tiếp tục nói:
“Ở trên đảo tôi dùng mạng mọi người để liều, mà điều kiện bây giờ của Vu Thừa Chinh là đánh thắng trận này, còn phải giảm tổn hại đến mức nhỏ nhất cho mọi người còn sống trở về.”
Khi đó cô không có gì kiêng dè, cho dù thất bại thì cái chết của bọn họ đối với cô cũng không có bất cứ ý nghĩa gì. Nhưng Vu Thừa
Chinh thì khác, anh ta phải lo lắng cho tính mạng mỗi người.
Phải biết, chết đơn giản hơn sống nhiều.
Cho nên cô không thể giữ thái độ như vậy trong tác chiến lớn thế này, nếu không sẽ khiến tính mạng trăm nghìn quân nhân mất đi vì quyết định của mình.
“Nhưng tôi vẫn cảm thấy cô giỏi nhất.” Cho dù cô nói thế nào, Nghiêm Hoài Vũ vẫn giữ quan điểm của mình.
Có lẽ Nhiếp Nhiên nói có lý, nhưng trong trận chiến vừa rồi, Vu Thừa Chinh lo lắng cho tính mạng của từng người nhưng không cứu được bọn họ ra khỏi cảnh khốn cùng, ngược lại người không quan tâm đến tính mạng mọi người như cô đã cứu toàn bộ bọn họ ra.
Cho dù như thế nào, bọn họ vẫn cảm kích cô.
Nhiếp Nhiên biết tính trẻ con của Nghiêm
Hoài Vũ nên dứt khoát mặc kệ anh ta. Sau này chờ anh ta trải qua nhiều chuyện rồi sẽ hiểu ý cô.
Thứ Vu Thừa Chinh phải suy nghĩ quá nhiều, anh ta không thể để xảy ra một sai lầm nào, còn cô thì khác, cô chỉ cần quan tâm phân đội nhỏ có mười lăm người này, chỉ cần mười lăm người này xông ra thành
công là được, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Trách nhiệm nặng nề đương nhiên sẽ khó cất bước.
Nếu đổi lại là cô, có lẽ cô sẽ hy sinh luôn ba mươi người của hai tiểu đội này để lấy đại cuộc làm trọng.
Đoàng! Đoàng!
Đột nhiên không biết tiếng súng vang lên từ chỗ nào. Tất cả mọi người siết chặt khẩu súng của mình, nhìn chằm chằm xung quanh, cơ thể cũng gồng lên.
Một lúc sau tiếng súng lại biến mất.
“Có lẽ là đang thăm dò.” Lý Vọng ở Quân khu 9 đã lâu, có lúc vẫn phân biệt được.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Nhiếp Nhiên ăn nốt chỗ lương khô, cô sợ lát nữa không có thời gian lấp no bụng.
Trời càng lúc càng tối. Lý Vọng sắp xếp
người canh gác, cứ hai tiếng là đổi người, những người còn lại thì nghỉ ngơi để chuẩn bị cho trận chiến đấu tiếp theo.
Lần nghỉ ngơi này kéo dài đến tận trưa ngày hôm sau.
Đường biên giới chỉ thỉnh thoảng có tiếng súng vang lên cùng với khói xanh đỏ vụn vặt.
Mãi mà trận chiến không nổ ra.
Nhiếp Nhiên không biết đây là kế hoạch hay dừng lại do bị ép. Nếu bị ép thì không hay chút nào.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Đội Xanh là bên tấn công nhưng mãi mà không có bất cứ hành động nào khiến đội
Đỏ càng có thời gian chuẩn bị.
Màn đêm lại buông xuống.
Phía trước xuất hiện tiếng ồn ào, lần này không phải tiếng súng thăm dò mà là một tiểu đội Vu Thừa Chinh phải đi xông vào
nơi phòng thủ của đội Đỏ. Chỉ một lát tiếng súng đã kết thúc mà tiểu đội kia cũng không trở lại.
Rõ ràng đã thất bại rồi.
Nhiếp Nhiên biết ngay kế hoạch của Vu
Thừa Chinh đã xảy ra vấn đề, nếu không anh ta sẽ không kéo dài mãi thế này.
Nhưng không liên quan gì đến cô, cô chỉ là một binh lính bình thường mà thôi, nghe lệnh làm việc là được rồi. Nhiếp Nhiên ngồi nhìn sắc trời tối đen, gối hai tay sau gáy, vô cùng thoải mái.
Lúc này Vu Thừa Chinh đang mang vẻ mặt nặng nề trong bộ chỉ huy. Mặc dù chiếm lĩnh được không ít trận địa nhưng anh ta cũng tổn thất không ít binh lực, cứ tiếp tục thế này có lẽ anh ta sẽ thua.
Có lúc kết quả thắng bại chưa chắc đã tính bằng việc tổn thất số người và trang bị.
Nếu như đội Đỏ cố thủ được phần lớn trận địa, đạt được mục tiêu chiến dịch, tổn thất
không vượt quá tiêu chuẩn thì sẽ thắng.
Anh ta không dám manh động nữa.
Nhưng cứ giằng co mãi, đến khi hết thời gian họ vẫn sẽ thua.
Anh ta nhìn chằm chằm tấm bản đồ, phía trên ghi chú đủ loại nét vẽ và mũi tên, vào lúc này những ký hiệu chi chít đó chẳng giúp gì được cho anh ta cả.
Im lặng một lúc lâu, đột nhiên trong đầu anh ta lóe lên một suy nghĩ.
Không biết có phải là do suy nghĩ đó quá khó khăn không mà anh ta ngồi mãi không nhúc nhích, sau mười phút mới nói: “Tôi muốn liên lạc với Nhiếp Nhiên.”
Nếu cô có thể nhìn ra toàn bộ bố trí của mình, nói không chừng có thể giúp đỡ.