Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2343
ĐÃ NÓI LÀ SẼ KHÔNG THUA RỒI!
“Anh nói chuyện với Thi Sảnh kiểu này, cô ấy không đánh anh à?” Nhiếp Nhiên biết không lừa được anh ta, cười hỏi ngược lại.
Kiều Duy đắc ý nhướng mày: “Cô ấy không nỡ đâu.”
“Nhưng tôi nỡ.”
Câu nói lạnh lùng của Nhiếp Nhiên hoàn toàn dập tắt sự đắc ý trong lòng Kiều Duy, anh ta vội nói: “Mong chị Nhiên hạ thủ lưu tình.”
Sau đó anh ta chắp tay lui về phía sau mấy bước rồi rời đi.
Nhiếp Nhiên cong khóe miệng lên, nhưng lại nhanh chóng thu lại. Cô nhìn về đường chân trời phía xa.
Vừa nãy… đúng là cô đang suy nghĩ.
Là chuyện của Vu Thừa Chinh.
Cô biết, nếu như không phải hết cách, Vụ
Thừa Chinh sẽ không đến tìm cô giúp.
Nhưng bố trí chiến lược không phải sở trường của cô. Cô không phải thần, không phải cái gì cũng biết. Dù kiếp trước hay kiếp này thì đây vẫn là lần đầu tiên cô tiếp xúc với chiến trường.
Trước giờ cô chỉ ám sát từng người một, còn trên chiến trường có biết bao nhiêu binh lính, nó không nằm trong phạm vi năng lực của cô. Thứ duy nhất cô nắm chắc được là mạng của mình.
Nhiếp Nhiên kéo chặt áo, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc.
Đến rạng sáng, tiếng súng đột ngột vang lên, lần này không còn là thăm dò mà là
khai chiến tấn công thật.
Nhiếp Nhiên mở mắt ra, nắm chặt khẩu súng. Bọn họ là tuyến đầu, đương nhiên nhanh chóng có được tin tức. Bọn họ sẽ tập kích tiểu đội A của đội Đỏ.
Vu Thừa Chinh biết binh lực không đủ nên đổi phương pháp từ sáng sang tối. Cách này không sai, nếu vận dụng tốt thì có thể thay đổi tình hình.
Đám người Lý Vọng và hai nhóm khác cùng đến trận địa của tiểu đội A đội Đỏ,
Nhiếp Nhiên cũng ở trong đó.
Dựa theo kế hoạch của Vu Thừa Chinh, bọn họ đã đánh hạ được mấy địa bàn thật.
Nhưng càng đến gần trung tâm đội Đỏ lại càng khó.
Sau một vòng chiến đấu, Nhiếp Nhiên phát hiện đội Đỏ phòng thủ cực kỳ vững chắc, không dễ tấn công. Hai tay súng bắn tỉa trấn giữ ở điểm cao có tầm nhìn tốt nhất, những người khác phân bố rải rác ở các
trạm gác khiến đám người Lý Vọng không thể tiếp tục tiến lên.
“Chết tiệt! Nhìn kiểu phòng thủ này là biết do Cố Vinh An bố trí!”
Manh Kiệt hỏi: “Sao anh biết?”
“Cố Vinh An thích nhất là bày binh bố trận, lần nào tôi cũng thua thiệt dưới tay cậu ta.
Xem ra không đánh hạ được rồi.”
Nhiếp Nhiên cay mày lại.
Do Cố Vinh An bố trí?
Cô nhớ lại cảnh Cố Vinh An chơi cờ năm quân với mình trước kia, lúc ấy mặc dù anh ta thua nhưng Nhiếp Nhiên thắng cũng không dễ dàng gì, đúng là anh ta phòng thủ rất chặt chẽ.
Chẳng trách chỉ huy của đối phương lại bố trí anh ta ở trung tâm.
Ba vòng tấn công kết thúc, đội Xanh có thể nói là tổn thất nghiêm trọng.
Đối phương chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa, bọn họ tập kích hết lần này đến lần khác, đã sớm lộ hết rồi.
Không còn ưu thế tập kích, đội Lý Vọng đã bắt đầu không chịu nổi.
Nhiếp Nhiên nhìn tình hình xung quanh, cô tin bây giờ không chỉ một đội xuất hiện tình trạng giống đội Lý Vọng. Bọn họ đã tổn thất quá lớn. Nếu còn kéo dài thì đội Xanh sẽ thất bại, diễn luyện sẽ kết thúc trước thời hạn.
“Có phải sắp thất bại rồi không?” Manh
Kiệt thở dài, nhìn chiến trường mù mịt:
“Thật là đáng tiếc, nếu như chúng ta thắng thì tốt biết mấy.”
Nhiếp Nhiên không biết rốt cuộc chữ nào trong lời của Manh Kiệt đã khiến mình xúc động. Kiếp trước, trước khi chết, cô cũng cảm thán: Nếu còn sống thì tốt biết bao.
Song cuối cùng số 1 vẫn không tỉnh lại được.
“Sẽ không thua đâu.” Nhiếp Nhiên đột nhiên nói.
Mạnh Kiệt kinh ngạc: “Sao cô biết?”
“Bởi vì lời này là tôi nói.” Nhiếp Nhiên nhìn gương mặt vẫn còn non trẻ trước mặt, mỉm cười.
Đây không phải là lần đầu tiên Mạnh Kiệt thấy Nhiếp Nhiên cười, nhưng nụ cười này không giống kiểu châm chọc hoặc là hời hợt giống như trước đây, mà là tự tin và bất khuất.
Bóng đêm lui đi, ánh sáng ở đường chân trời phủ lên người cô một tầng sáng màu vàng nhạt khiến người ta thấy nghẹn ngào.