Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2340
TÔI KHÔNG PHẢI THẦN
“Thầy?
Mọi người quay sang nhìn Nhiếp
Nhiên.
Hóa ra Diệp Tuệ Văn và Nhiếp Nhiên là quan hệ thầy trò.
Có mấy người ở đây cùng đơn vị với Diệp
Tuệ Văn, từ trước đến giờ bọn họ rất sùng bái tay súng bắn tỉa hạng nhất này, không ngờ cô ta còn có thầy, mà mình còn may mắn nhìn thấy năng lực của người thầy này.
Đúng là lợi hại hơn Diệp Tuệ Văn.
Nhiếp Nhiên cau mày, cô chỉ dạy Diệp Tuệ
Những trận chiến này đã khiến cả hai bên tổn thất nghiêm trọng, tiểu đội C do Lý
Vọng chỉ huy chỉ còn lại sáu người, tiểu đội
B do Nghiệm Hoài Vũ chỉ huy cũng chỉ còn bốn, tiểu đội D càng đáng thương hơn, chỉ còn hai người, một người là Manh Kiệt
Nhiếp Nhiên biết, còn một người cô không biết là ai.
Lý Vọng vội vàng muốn báo cáo tình hình cho Vu Thừa Chinh.
Đáng tiếc còn không đợi anh ta báo cáo đã nghe thấy Vu Thừa Chinh bảo bọn họ thay thế tiểu đội D, cùng hai đội khác bao vây tấn công.
Nghĩa là bọn họ từ tiếp viện đã thành công tiến lên tiền tuyến.
Khói xanh đỏ không ngừng bay lên.
Mặc dù không nhìn ra mỗi bên thương vong bao nhiêu, nhưng từ chỗ khói kia là có thể cảm nhận được tình hình chiến đấu thê thảm thế nào.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Đây là lần đầu tiên Nhiếp Nhiên trải qua trận chiến như vậy, cô và đội ngũ cùng tiến cùng lùi, cho đến khi hoàng hôn buông xuống, trải qua lần chiến đấu kịch liệt này, hai bên đều thiệt hại không ít, tạm thời dừng lại.
Cả đám người ở trong trận địa của mình ăn ít đồ, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm xung quanh.
Lý Vọng ngồi xuống cạnh Nhiếp Nhiên, hỏi:
“Cô cảm thấy tiếp theo phải đánh thế nào?”
“Không biết.” Nhiếp Nhiên tựa vào thân cây, cắn lương khô.
Lý Vọng không tin: “Không biết? Ngay cả sắp đặt của đội trưởng Vụ cô cũng nhìn ra, còn có thể không biết đánh như thế nào à?”
“Tôi nhìn ra không có nghĩa là sẽ biết đánh.”
Trong đêm đông giá rét, vì chiến cuộc nên không thể nhóm lửa, xung quanh tối đen,
may mà có ánh trăng sáng, dưới ánh sáng mờ đó nhìn Nhiếp Nhiên hơi cô quạnh.
“Thật không?”
Hình như muốn xóa bỏ nghi ngờ của Lý
Vọng, Nhiếp Nhiên quay sang nghiêm túc nói với anh ta: “Nếu tôi biết đánh thì bạn đầu đã không phóng hỏa đốt thôn, khiến
Quân khu 9 các anh thất bại thảm hại.”
Cô giễu cợt chính mình khiến vẻ mặt Lý
Vọng cứng đờ, một lúc sau anh ta mới bào chữa cho cô: “Thật ra thì lần đó cũng không thể hoàn toàn trách cô được.”
“Được rồi, tôi chỉ là một binh lính nhỏ bé thôi, đừng coi trọng tôi thế.” Nhiếp Nhiên bật cười.
“Không phải, tôi cảm thấy cái gì cô cũng làm được.” Lúc này Nghiêm Hoài Vũ chen vào một câu.
Nhiếp Nhiên cười khẽ, cái gì cũng làm được?
“Tôi không phải là thần, sao gì cũng làm được chứ?” Cô nói.
“Cho dù không phải thần, nhưng tôi vẫn cảm thấy cô có thể làm được.” Nghiêm
Hoài Vũ rất cố chấp.
“Không, có rất nhiều thứ tôi không làm được.”
Nghiêm Hoài Vũ cau mày, hỏi: “Ví dụ?”
“Như bây giờ tôi không biết chỉ huy tác chiến, cũng không biết bố trí chiến cuộc.”
Nghiêm Hoài Vũ phản bác: “Ai bảo thế, lúc ấy ở trên đảo không phải cô chỉ huy chúng tôi đào mìn đánh cướp biển rất tốt à?”
“Không giống nhau.” Nhắc đến chuyện đào mìn trên đảo, Nhiếp Nhiên cảm thán thời gian trôi qua thật nhanh, rõ ràng hình ảnh vẫn hiện lên trong đầu như mới ngày hôm qua, thế mà đã hai năm rồi.