Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2339
N CC hϊế͙p͙ Nhiên? Không phải anh bị Diệp Tuệ Văn bắn trúng à?” Lý Vọng biến sắc, hoang mang nhìn Nhiếp Nhiên ở trong đội ngũ không nói một câu.
Phùng Chí lắc đầu: “Không phải, tôi tránh được viên đạn của nữ binh đó.” Họ chỉ nghe thấy hai tiếng súng, vì một tiếng trong đó là do hai khẩu súng cùng lúc bóp cò.
Lúc anh ta nhìn qua thì thấy Nhiếp Nhiên đã đổi hướng, bắn một binh lính khác.
Mặc dù động tác của cô rất nhanh, nhưng Phùng Chí vẫn biết phát súng kia là cô bắn.
Nhất định là cô biết tay súng bắn tỉa kia không đủ năng lực nên áp dụng cách này, khiến anh ta không kịp trở tay.
Đúng là giỏi tính toán!
“Nhiếp Nhiên, là cô bắn thật à?” Lý Vọng hỏi.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía cô.
“Chỉ là kế điệu hổ ly sơn thôi, hai chọi một, thắng không tính là vẻ vang gì cả.” Nhiếp Nhiên thản nhiên trả lời, hiển nhiên không vui vì mình thắng đối phương.
Mọi người kinh ngạc.
Phùng Chí lắc đầu: “Trên chiến trường chỉ nói thắng thua.” Lý Vọng cũng đồng ý với điểm này. Anh ta không ngờ kỹ thuật bắn của Nhiếp Nhiên tốt đến thế. Diệp Tuệ Văn là tay súng bắn tỉa mà nhắm rất lâu mới nổ súng, nhưng Nhiếp Nhiên lại bắn luôn. Theo lý thì nên đào tạo cô làm tay súng bắn tỉa mới đúng.
“Chẳng sao cả, Diệp Tuệ Văn hay Nhiếp Nhiên đều là người trong đội ngũ của tôi, như nhau thôi.” Lý Vọng mặt dày đắc ý hất cằm với Phùng Chí bị trúng đạn khói.
Phùng Chí không thèm phản ứng, Nghiêm Hoài Vũ chun mũi, nhỏ giọng nói: “Nhiếp Nhiên rõ ràng là người trong đội ngũ của tôi.” “Thằng nhóc này không biết lớn nhỏ đúng không!” Lý Vọng thấy mình bị chặn họng, lập tức đạp vào mông anh ta, Nghiêm Hoài Vũ không dám nói thêm gì nữa.
Sau đó anh ta đắc ý đi kiểm lại số người, phát hiện mặc dù đánh thắng trận này nhưng vẫn thiệt hại không nhỏ, ít nhất cả một đội bại trong tay Phùng Chí.
Lý Vọng giận đến nỗi muốn đánh cho Phùng Chí một trận.
Nhưng Phùng Chí lại tìm tảng đá ngồi xuống, thản nhiên nói với anh ta: “Bây giờ tôi đã là người chết rồi, cậu không thể đánh tôi.” “Người chết đúng không! Được! Tôi không đánh anh!” Nói xong, Lý Vọng không biết kiếm đâu ra một sợi dây thừng nát, trói “người chết” Phùng Chí lên cây.
“Hừ! Nếu chết rồi thì ở yên đây cho tôi!” Đám binh lính cạn lời. Thuộc hạ của Lý Vọng không biết giấu mặt vào đâu. 2 Trời ơi, đây là binh lính Quân khu 9 à?!
Những truyền thuyết kia chẳng lẽ đều gạt người sao?!
Lý Vọng xả giận xong, báo cáo với Vu Thừa Chinh: “Báo cáo, tiểu đội B và tiểu đội C đã giải quyết xong mai phục, đang đi tiếp viện trận địa số 5, lần này tổng cộng thương vong mười chín người.” Vu Thừa Chinh im lặng nửa phút mới trả lời: “Đã nhận.” Lý Vọng triệu tập mười một người còn lại:
“Tất cả mọi người tập hợp, đến trận địa số 5.” Lúc đi, bọn họ có đi qua ba tay súng bắn tỉa đội Xanh đã bị đánh gục.
“Tôi không bắn trúng anh ta, đúng không?” Diệp Tuệ Văn nhìn thấy Nhiếp Nhiên, vội tiến lên hỏi.
Rất rõ ràng cô ta cũng nghe thấy tiếng súng vang lên đồng thời với mình. Mà người làm được như thế trừ Nhiếp Nhiên ra không có ai khác.
“Đúng.” Nhiếp Nhiên trả lời.
“Xin lỗi, tôi tưởng là tôi có thể làm được.” Diệp Tuệ Văn ủ rũ.
Trong hơn nửa năm qua, ngày nào cô ta cũng cố gắng huấn luyện bắn, là người có thành tích tốt nhất trong đơn vị, nhưng vừa vào Quân khu 9 đã thấy rõ khoảng cách.
Nhiếp Nhiên vỗ vai cô ta: “Cô làm được rồi, không có cô che cho tôi, chưa chắc tôi đã bắn trúng.” “Cô giỏi thật đấy.” Diệp Tuệ Văn gắng gượng mỉm cười: “Thua bởi người thầy như cô, học trò tôi đây cũng không có gì để