Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2338
TÔI THUA NHIẾP NHIÊN
“ Không xong, bọn họ muốn phản công rồi!”
Người đội Đỏ vội vàng đi báo cáo cho đội trưởng nhà mình.
Phùng Chí là đội trưởng của lần nhiệm vụ mai phục đánh lén này nhìn chằm chằm bóng người hai bên rừng cây phía dưới, vẫn không mở miệng nói chuyện.
Binh lính bên cạnh kinh ngạc nói: “Phản công? Đã bị chúng ta giết một nửa rồi, không rút lui lại còn muốn phản công? Ha ha! To gan đấy! Là ai dẫn đội mà ngông cuồng như vậy, định phản công trước khi chết à!”
“Nói không chừng biết mình chết nên định ôm chúng ta cùng chết.” Một người khác nói.
“Vậy bọn họ tính sai rồi!”
“Chứ còn gì nữa!”
Hai người kia vẫn đang nói chuyện thì thấy
Phùng Chí hạ lệnh: “Ngăn cản bọn họ đánh bọc sườn, trực tiếp đánh hạ.”
“Rõ!”
Tiếng súng vang lên.
Đoàng! Đoàng!
Sau đó là tiếng bước chân của hai đội.
Song họ còn chưa kịp đắc ý đã nghe thấy hai tiếng súng vang lên trong rừng, ba làn khói màu đỏ bay lên.
Thấy người trong đội ngũ của mình bị hạ gục, người đội Đỏ cau mày hô: “Bọn họ có tay súng bắn tỉa!”
Hóa ra bọn họ không chỉ đánh bọc sườn mà còn dùng tay súng bắn tỉa nữa. Chẳng trách dám công khai đánh bọc sườn, hai đội này vừa là tiên phong, đồng thời cũng là mồi nhử, ai nổ súng về phía này sẽ bị tay súng bắn tỉa ở xa tìm được ngay.
Dùng vị trí và phương hướng bắn mà phán đoán chỗ nấp, sau đó hạ gục. Như vậy vừa có thể giải quyết đối thủ, còn có thể cho hai đội ngũ kia tranh thủ thời gian đánh bọc sườn.
Một mũi tên trúng hai đích!
Phùng Chí vội vàng trầm giọng ra lệnh:
“Tìm ra tay súng bắn tỉa.”
“Rõ!”
Tiếng súng dừng lại.
Lý Vọng phát hiện ra, vội vàng nói với
Nghiêm Hoài Vũ qua tai nghe: “Bọn họ đang tìm tay súng bắn tỉa, bây giờ là cơ hội của chúng ta, tất cả mọi người tốc chiến tốc
thắng! Không được cho bọn họ bất cứ cơ hội nào!”
Ngay sau đó hai đội lại nhanh chóng tiến về phía trước. Tốc độ của bọn họ rất nhanh, hơn nữa Nhiếp Nhiên tính không sai, đội Đỏ đúng là chỉ phái một phân đội nhỏ tới mai phục.
Số người hai bên ngang nhau, bắt đầu đánh giằng co.
Hai đội của đội Xanh tấn công nhanh chóng mà mãnh liệt, cộng thêm tay súng bắn tỉa thỉnh thoảng lại ám sát khiến nhân số đội Đỏ phải bắt đầu thu hẹp lại.
Nhưng dù sao Phùng Chí cũng là binh lính
Quân khu 9, nghe thấy hai tiếng súng vang lên ở xa, anh ta cũng giơ súng lên bắn về phía đó.
Đoàng! Đoàng!
Khói màu xanh bay lên trong rừng đại diện cho kết cục của hai tay súng bắn tỉa kia.
Tất cả mọi người thấy tay súng bắn tỉa đã được giải quyết cũng yên tâm bắt đầu phản công
Chỉ có đám người Lý Vọng là rõ vẫn còn một người nữa.
“Trong ba người ai còn sống?” Lý Vọng hỏi.
Một giọng nữ vang lên trong tai nghe: “Tôi,
Diệp Tuệ Văn.”
“Một mình cô được chứ?”
“Được!” Diệp Tuệ Văn kiên định trả lời.
Nhiếp Nhiên cau mày lại. Có thể nhìn ra được người bắn hai phát súng vừa rồi là một người có kỹ thuật bắn lão luyện. Mặc dù kỹ thuật bắn của Diệp Tuệ Văn khá tốt, nhưng Nhiếp Nhiên cảm thấy vẫn kém hơn người kia một chút.
Diệp Tuệ Văn mãi vẫn không ra tay.
Đội Xanh đang trong tình thế xấu, nhưng dù vậy, Lý Vọng, Nghiêm Hoài Vũ vẫn không hề thúc giục Diệp Tuệ Văn.
Đây chính là sự tín nhiệm giữa chiến hữu.
Thời gian chậm rãi trôi qua, hai bên càng lúc càng căng thẳng.
Đột nhiên một tiếng súng vang lên.
Nhưng đồng thời cũng có một tiếng khác.
Lúc này bọn họ mới hiểu lúc Diệp Tuệ Văn chờ đợi thời cơ muốn hạ gục đối phương, đối phương cũng đang chờ đợi.
Sau đó khói màu đỏ và màu xanh cùng bay lên.
Mặc dù Diệp Tuệ Văn bị giải quyết, nhưng đội Đỏ cũng thế, không tính là lỗ. Hơn nữa dễ thấy người kia rất quan trọng, vì anh ta vừa bị giải quyết thì đội ngũ đã tan rã.
Chưa đến nửa phút, đội Xanh đã nắm quyền chủ đạo, cuối cùng hoàn toàn tiêu diệt đội Đỏ.
Nguồn : we btruy en onlin e.com
Lý Vọng thấy Phùng Chí, nở nụ cười đắc ý:
“Ha ha, Phùng Chí, anh vẫn thua tôi nhé, dám đánh lén tôi à, hừ!”
Nhưng Phùng Chí lại nhìn Nhiếp Nhiên trong đội ngũ, nói với Lý Vọng: “Tôi thua
Nhiếp Nhiên.”