Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2337
Là chết, hay là sống?
Là tìm đường sống trong chỗ chết hay là ngồi chờ chết?
Một câu đơn giản đã khơi dậy nhiệt huyết trong lòng mọi người.
Nghiêm Hoài Vũ từ trước đến giờ đều đuổi theo cô, một khi anh ta xác nhận thì đương nhiên các đội viên cũng không có lý do gì phản đối. Huống hồ không phải bọn họ không nghe thấy lời Nhiếp Nhiên vừa nói.
Ngay cả Vu Thừa Chinh cũng nghe cô, bọn họ còn có tư cách gì phản bác?
“Cô chắc chắn cô làm được chứ?” Lý Vọng vẫn canh cánh chuyện lần trước.
Nhiếp Nhiên bình tĩnh hỏi: “Tôi không thể, nhưng anh có ý hay hơn à?” Lý Vọng nghẹn họng.
Đúng vậy, anh ta có ý hay hơn sao?
Bọn họ bị mai phục, còn không có tiếp viện, hiện tại đã rơi vào bước đường cùng rồi.
Xấu hơn nữa thì là hy sinh.
Mà Nhiếp Nhiên cũng đã nói không được thì hy sinh. Cô đã nói dự định xấu nhất rồi, thế thì còn kiêng dè cái gì nữa?
Anh ta không nói thêm gì nữa, chỉ hỏi:
“Nhưng phải xông ra kiểu gì?” Nhiếp Nhiên nhìn đám người còn sót lại, là số người của chúng ta ngang nhau, không cần lo lắng.” Sở dĩ mọi người hoảng vì sau khi bị mai phục không kịp ứng phó, lại thấy số người của hai đội bị thiệt hại một nửa thì bắt đầu dao động, có ảo giác không địch lại được đối phương.
Thật ra chỉ cần an ủi bọn họ, trận này chưa chắc đã thua.
“Đây chỉ là tính toán của cô, ngộ nhỡ bọn họ điều động người của hai đội, chúng ta qua đó sẽ tự chui đầu vào lưới.” Lý Vọng vẫn phản đối.
“Tôi chỉ tấn công, không phòng thủ, nếu anh có cách tốt hơn thì làm đi.” 66 » Nghiêm Hoài Vũ lên tiếng: “Đội trưởng Lý, tôi cảm thấy anh nên nghe Nhiếp Nhiên thì hơn.” “Tôi…” hỏi: “Trong đội ngũ còn mấy tay súng bắn tỉa?” “Đội tôi có hai người.” Nghiêm Hoài Vũ lập tức báo cáo.
“Đội tôi có một.” Lý Vọng cũng nhìn những người còn sót lại trong đội.
Nhiếp Nhiên ra lệnh: “Tìm điểm ẩn nấp đánh lén bọn họ, sau đó tranh thủ thời gian hai bên đánh bọc sườn tiêu diệt họ.” “Cô muốn phản công à?” Lý Vọng kinh ngạc hỏi.
“Không thể sao?” Cô rất bình tĩnh.
“Nhưng số người của chúng ta…” Bây giờ bọn họ đã thiệt hại một nửa số người, nếu muốn phản công thì tính khả thi thật sự không lớn.
“Bọn họ phải canh chừng từng điểm nên không chia ra được quá nhiều, nơi này cùng lắm chỉ có một tiểu đội thôi, có nghĩa Nghiêm Hoài Vũ lại nói: “Tôi tin tưởng cô ấy.” “Tôi cũng tin tưởng cô ấy.” Kiều Duy phụ họa.
“Tôi cũng tin.” Diệp Tuệ Văn lên tiếng.
Lý Vọng đau đầu: “Không phải là tôi không tin cô ấy, chỉ là…” Anh ta còn chưa nói ra lý do, Nhiếp Nhiên đã quả quyết hạ lệnh: “Vậy thì hành động đi!” Ba tay súng bắn tỉa lập tức chia ra tìm chỗ cao, ẩn nấp kỹ càng, những người khác thì chia thành hai nhóm rời đi.
Trong nháy mắt, chỉ còn lại Lý Vọng đứng một mình tại chỗ.
C » Anh ta còn chưa nói xong mà, đừng để anh ta làm người xấu thế chứ! 3 W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m Anh ta cũng biết Nhiếp Nhiên nói có lý, chỉ là muốn làm việc ổn thỏa hơn thôi!
Cho dù hy sinh, ít nhất cũng phải tiêu diệt được đối phương, như vậy bọn họ hy sinh mới tính là có ý nghĩa!
Lý Vọng còn một đống lại chưa kịp nói ra, đám người này đã chạy theo Nhiếp Nhiên.
Cô đúng là…
Lý Vọng muốn lật bàn, nhưng thấy xung quanh không có ai để ý đến mình, cuối cùng chỉ đành dài một tiếng, đi theo. 3 Hai đội dựa theo mệnh lệnh của Nhiếp Nhiên chia ra làm hai, vẫn là Lý Vọng và Nghiêm Hoài Vũ dẫn đầu đi đánh bọc sườn.
Nhiếp Nhiên không giỏi dẫn đội, từ trước đến giờ cô đều làm việc một mình, hành động đoàn đội không nằm trong phạm vi của cô. Cho dù trước đây đánh cướp biển, tuy bọn họ có giúp đỡ nhưng cuối cùng vẫn là cô lao lên đầu tiên.
Cho nên cô ngoan ngoãn đi theo đám người kia cùng tiến cùng lùi.