Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2336
QUÂN NHÂN TUYỆT ĐỐI KHÔNG NHÚT NHÁT
Bây giờ bọn họ sắp làm loạn tất cả kế hoạch của anh ta rồi. Bởi vì bọn họ biết số người của tiểu đội B và tiểu đội C không ít, nhiều người hy sinh sẽ tạo thành đả kích không nhỏ với đội Xanh.
Vu Thừa Chinh không thể để hai tiểu đội hy sinh hết, cho nên chỉ có thể chờ đợi hỏa lực không còn quá mạnh mới đến tiếp viện.
Nhưng hậu quả của việc này là kế hoạch sẽ dễ bị loạn.
Tiến độ của mọi người là như nhau, anh ta đột nhiên điều một đội qua, tạm thời không nói đến việc có thể cứu bọn họ không, cũng không nói tiểu đội D có phản công thành công hay không, chỉ riêng việc điều binh là bên kia đã xuất hiện lỗ hổng rồi.
Vu Thừa Chinh biết nên anh ta mới yên lặng một lát. Nhưng rốt cuộc vẫn không nhẫn tâm hy sinh hơn ba mươi người nên định để đội gần nhất đến tiếp viện.
Có điều trong chiến đấu, được là được, không được là không được, vì cái nhỏ mà mất cái lớn sẽ lợi bất cập hại.
“Cô không chắc chắn thì chờ cứu viện đi.”
Giọng Vu Thừa Chinh lạnh lùng truyền tới, rõ ràng là không đồng ý với cô.
Nhiếp Nhiên bình tĩnh phân tích: “Anh nghe tôi nói, anh muốn nước xa cứu lửa gần là điều không thể, bây giờ tiểu đội D đã thành mục tiêu công kích rồi, đội Đỏ nhất định đang canh chừng khắp nơi, đợi anh phái người đến tiếp viện. Như vậy một là
có thể ngăn chặn anh, hai là có thể lao vào lỗ hổng mà anh không phòng ngự, cho nên anh đừng phái người đi tiếp viện nữa, nếu không sẽ thành hy sinh vô ích. Tiểu đội D có thể tự cứu thì để cho bọn họ tự cứu, không thể tự cứu thì vứt bỏ, tất cả tiến độ phải duy trì thống nhất, nếu không toàn bộ kế hoạch sẽ hỏng hết.”
Đám người kia nghe thấy câu nói cuối cùng của cô, kinh ngạc đã không đủ để hình dung cảm xúc của bọn họ lúc này.
Nhiếp Nhiên biết toàn bộ kế hoạch của đội trưởng?!
Lúc bọn họ đang suy nghĩ có phải Nhiếp
Nhiên tự cho mình là đúng không thì nghe thấy Vu Thừa Chinh nói: “Tôi biết rồi.”
Thế… thế này… là… là thừa nhận à?
Mà nghe như đội trưởng Vụ bị thuyết phục rồi!
Cho nên bây giờ bọn họ bị vứt bỏ à?!
Điện thoại kết thúc, Nhiếp Nhiên nói với Lý
Vọng và Nghiêm Hoài Vũ: “Bây giờ trước mắt chúng ta có hai con đường, hoặc là tất cả mọi người xông ra, hoặc là tất cả mọi người đều chết ở chỗ này, đừng vọng tưởng còn đường cứu viện.”
Vậy mà còn cần lựa chọn à? Cho dù không có tiếp viện, bọn họ cũng không thể khoanh tay chịu trói được. Quân nhân đầu có chuyện chưa chiến đấu đã nhận thua.
Cho dù hy sinh cũng tuyệt đối không thể nhút nhát!
“Đương nhiên là xông ra rồi.” Lý Vọng phụ họa.
“Xông ra!”
“Đúng! Xông ra!”
“Phải xông ra!”
Tất cả binh lính đều lần lượt giơ súng hô lên.
Trong nháy mắt, khí thế đã tăng cao.
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com