Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2319
LẠI TỰ TẠO NGHIỆP
Nhiếp Nhiên tự phụ, cũng kiêu ngạo.
Cô hiểu Dịch Sùng Chiêu muốn bảo vệ mình, đây là bản năng của đàn ông đối với người phụ nữ của mình, nhưng không có nghĩa là cô sẽ vui vẻ. Bởi vì tính cô vốn độc lập, nếu làm thế cô sẽ cảm thấy mình rất yếu, yếu đến nỗi phải cần người bảo vệ.
Có lẽ đây là vấn đề tính cách.
Trước kia bọn họ ở hai nơi, gặp nhau cũng khó, đương nhiên chỉ nhớ nhung đối phương, mà bây giờ ngày nào bọn họ cũng bên nhau, vấn đề tính cách sẽ thể hiện ra rất nhanh.
Đặc biệt là Nhiếp Nhiên.
Cô sắc bén như dao, lưỡi dao lạnh lẽo kia lúc nào cũng có thể khiến người khác bị thương, thậm chí không tiếc làm bị thương chính mình.
May mà Dịch Sùng Chiêu không giống tính cô, anh trải qua mười năm rèn luyện nên đã trầm ổn bình tĩnh hơn nhiều, có thể nhìn thấu đối phương đang nghĩ gì, biết đến điểm thì dừng, không cho đối phương thấy áp lực.
Nếu Nhiếp nhiên là con dao thì anh giống vỏ dao chế tạo riêng cho cô, bao bọc mũi nhọn và sự nguy hiểm của cô ở trong đó, hơn nữa khóa chặt cô lại. 1
Giống như bây giờ, anh nhìn ra Nhiếp
Nhiên không vui vì được bảo vệ, vội cười nói: “Đúng đúng đúng, vợ anh phải mạnh mẽ, anh là người đàn ông của em càng không được gây trở ngại, phải cố gắng huấn luyện em mới được.”
Sắc mặt cô dịu đi: “Anh cảm thấy phải tăng tiến độ thế nào? Hay là lúc nghỉ trưa em
cũng huấn luyện, hoặc là tăng thêm sức nặng của miếng chì?”
“Anh đề nghị em không liều mạng huấn luyện lúc nghỉ trưa, như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc phát huy buổi chiều, hơn nữa em huấn luyện liên tục cả ngày sẽ không tốt cho sức khỏe.”
Nhiếp Nhiên cũng khóe miệng lên, không tranh cãi với anh mà chỉ hỏi ngược lại:
“Nếu như em chỉ là một đội viên của anh, anh có nói với em thế này không?”
Dịch Sùng Chiêu ngẩn ra.
Không đợi anh lên tiếng đã thấy Nhiếp
Nhiên nói chắc chắc: “Anh sẽ không.”
Cho dù khoảng thời gian này anh không đích thân dẫn đội huấn luyện, nhưng nghe đám binh lính kia nói chuyện là cô biết lúc anh huấn luyện người khác thế nào. Tuyệt đối không có chuyện nói không được liều mạng huấn luyện, không tốt cho sức khỏe.
“Nếu không với người khác thì cũng không cần với em.”
Sự nghiêm túc và cố chấp của cô khiến anh vừa tự hào vừa đau lòng. Là bạn trai của cô, đương nhiên anh hy vọng cô đừng liều mạng cố gắng như vậy, thậm chí hy vọng cô có thể làm nũng mình xin được giảm bớt. Nhưng là đội trưởng, anh cũng rất rõ mình làm thế là không đúng, có điều anh lại không nỡ, cứ muốn giảm bớt cho cô, cho dù một chút thôi cũng được.
May mà Nhiếp Nhiên luôn tỉnh táo, nếu không đến anh cũng không biết anh sẽ vì cô mà nhượng bộ đến mức nào.
“Cứ huấn luyện lúc nghỉ trưa đi. Công việc của anh quá bận, buổi trưa em tự tập, dù sao tối hôm qua em cũng huấn luyện theo cách của anh rất nhiều lần rồi, em tự làm được.”
Sao cô không nhìn ra vẻ mặt mệt mỏi của anh chứ? Nếu như không phải làm việc quá bận rộn thì anh sẽ không bỏ qua huấn
luyện thường ngày, thậm chí ngay cả kiểm tra thể lực của đội viên cũng không mà giao tất cả huấn luyện cho đội phó Vu, mình thì ngày nào cũng ngồi trong phòng làm việc.
Cô cảm thấy từ sau khi vào đơn vị, anh chưa được ngủ ngon một giấc nào.
“Em đấy, sao không có tính tự giác của bạn gái thế hả, bạn trai em là đội trưởng mà em lại không cần một chút phúc lợi ưu đãi nào là sao?” Dịch Sùng Chiêu thấy ấm áp, kéo cô vào lòng, mặc cho tay mình toàn thuốc.
Nhiếp Nhiên thấy anh không làm gì khác mới thả lỏng, lườm anh hỏi: “Anh có thể cho em phúc lợi ưu đãi gì?”
“Thỉnh thoảng làm biếng, hoặc là muốn ăn cái gì thì anh bảo nhà bếp nấu.”
“Tiểu đoàn trưởng có biết anh thế này không?” Nhiếp Nhiên cười hỏi.
Anh nhớ tới tối hôm qua Lý Tông Dũng nói muốn đạp mình thì hơi chột dạ, thành thực trả lời: “Không biết, nếu biết có lẽ sẽ đạp chết anh.”
Nhiếp Nhiên cứ nghĩ đến cảnh anh bị Lý
Tông Dũng đạp là lại buồn cười.
Đại đội trưởng Dịch cưng chiều nhìn cô.
Thật ra nếu anh không động đến những vấn đề liên quan đến tính cách của cô, hai người sẽ rất hòa thuận.
“Em lại cười anh.” Anh giả vờ hậm hực.
Nhiếp Nhiên cười, vỗ vai anh: “Thật ra anh đã rất ưu ái em rồi, dù sao không phải tất cả mọi người đều được Đại đội trưởng Dịch
Xoa bóp cho.”
Dịch Sùng Chiêu nhướng mày: “Vậy thì sau này ngày nào anh cũng xoa bóp cho em nhé?”
Nhiếp Nhiên thầm kêu không ổn, lập tức từ chối: “Không cần.”
“Không không không, phải cần phải cần, nếu đội viên của anh thích anh xoa bóp như vậy thì chút việc này đại đội trưởng như anh vẫn có thể làm được.”
Nhiếp Nhiên: “…”
Biết ngay không thể mềm lòng mà! Ha ha!
Tự tạo nghiệp không thể sống!
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com