Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2320
ĐỘ THIỆN CẢM GIẢM BỚT
Khó khăn lắm mới đợi anh ăn đậu hũ xong… không, là xoa bóp xong,
Nhiếp Nhiên chỉnh lại quần áo, cử động bả vai, đi hai vòng trong nhà kho, phát hiện hình như đã đỡ hơn buổi sáng nhiều.
Dịch Sùng Chiêu cười đắc ý: “Có phải cảm thấy anh mát xa tốt lắm không? Anh nói rồi mà, anh chuyên nghiệp lắm.”
Nhiếp Nhiên nói: “Vậy sau này chờ giải ngũ rồi thì anh mở quán mát xa đi, có thể kiếm tiền đấy.”
Anh lắc đầu: “Anh chỉ mát xa cho vợ thôi.”
“Anh không làm, tương lai xuất ngũ sống thế nào? Đừng bảo anh vẫn nghĩ mình là
thiếu gia đấy nhé?” Nhiếp Nhiên trêu ghẹo anh.
“Cho dù anh không phải thiếu gia, anh cũng có thể nuôi em.” Dịch Sùng Chiêu cười ôn hòa, không hề thấy mất mát vì mình không còn là Nhị thiếu của nhà họ
Hoắc nữa.
Nếu đổi thành người ngoài, có lẽ sẽ không thản nhiên như vậy nhỉ?
Dù sao anh cũng làm Nhị thiếu nhà họ
Hoắc hơn mười năm, đứng trước tiền và quyền, rất khó có người thản nhiên được như anh.
“Yên tâm, anh sẽ không để em đói đâu.”
Dịch Sùng Chiều hôn trộm lên khóe miệng
CÔ.
Nhiếp Nhiên hoàn hồn lại: “Em khó nuôi lắm.”
Dịch Sùng Chiêu ồ một tiếng: “Khó thế nào, nói anh nghe xem.”
“Em… rất kén ăn.”
“Miệng em… rất kén à?”
Nhiếp Nhiên lạnh lùng trừng anh: “Em đi huấn luyện đây.”
Nói rồi cô mở cửa kho ra.
Anh không đuổi theo cô, dù sao cũng hôn rồi: “Phải chú ý cường độ huấn luyện, đừng để mình mệt mỏi.”
Hơn một tiếng nghỉ trưa Nhiếp Nhiên đều dùng để huấn luyện, đến năm phút trước khi bắt đầu huấn luyện buổi chiều cô mới dừng lại nghỉ một lát.
Huấn luyện buổi chiều vừa bắt đầu, Nhiếp
Nhiên đã cảm thấy bầu không khí thay đổi.
Có lẽ là do buổi sáng Lý Vọng nói cuối năm có đợt diễn luyện nên vẻ mặt các tân binh đều trở nên nghiêm túc và căng thẳng.
Thể lực của cô luôn làng nhàng, còn bị
“đuổi ra khỏi đơn vị” hai ba tháng nên thành tích bị kém hơn rất nhiều. Ít nhất ở
trên mặt giấy, thành tích của cô rất khó coi.
Tất cả các hạng mục huấn luyện cơ bản đều đội sổ.
Đám tân binh có quan hệ tốt với Nhiếp
Nhiên cũng lo thay cho cô.
“Nhiếp Nhiên, không sao đâu, dù sao cô cũng không ở đơn vị mấy tháng, thành tích như thế cũng là bình thường, qua một tháng nữa cô sẽ khá hơn thôi.” Manh
Nhiễm Nhi an ủi cô.
Manh Kiệt cũng khuyên: “Đúng vậy, cô đừng lo lắng, hơn nữa không phải còn có đội trưởng Dịch bổ túc cho cô sao, yên tâm, nhất định có thể tiến bộ.”
Nhiếp Nhiên cảm thấy rất buồn cười, rốt cuộc bọn họ thấy mình lo lắng chỗ nào vậy?
“Tôi không lo lắng, yên tâm, tôi rất ổn.” Cô cười.
Manh Nhiễm cười theo: “Không lo lắng thì tốt, không lo lắng thì tốt.”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Nhưng những tân binh khác đều không cho là vậy, tất cả các hạng mục huấn luyện thể lực của cô gần như đều đứng cuối. Hơn nữa lần trước Nhiếp Nhiên chỉ huy bậy bạ, làm hại bọn họ lần đầu tiên làm nhiệm vụ đã thất bại, dần dần độ thiện cảm với nữ binh này cũng giảm đi.
Dĩ nhiên cũng chỉ là với các tân binh thôi.
Các binh lính khóa trên không hề thấy thế.
Dù sao các tân binh cũng chưa từng thấy tận mắt hành động của cô ở trên đảo.
Lý Vọng và mấy người Uông Tự Minh còn biết Nhiếp Nhiên quấn miếng chì trên chân tay, mang theo sức nặng đó mà còn có thể hoàn thành trong thời gian quy định đã là không dễ rồi, nhất là trước đó không lâu cô còn dừng huấn luyện hai ba tháng, bây giờ mới bắt đầu lại.