Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2318
KHÔNG CÓ ANH, EM CŨNG SẼ KHÔNG THUA
Lý Vọng thấy cô không nói gì, tưởng là cô không thèm quan tâm, ai ngờ cô chỉ đang rơi vào trầm tư sau khi nghe thấy bọn họ nói chuyện thôi.
Chỉ còn hơn một tháng nữa là đến cuối năm, cũng có nghĩa là chỉ hơn một tháng nữa là sẽ có một đợt diễn tập vô cùng quan trọng. Mà bây giờ thể lực của cô có thể đuổi kịp trong một tháng đó sao?
Tối hôm qua Dịch Sùng Chiêu nói là hai tháng.
Cô cảm thấy mình cần phải bàn bạc với anh tăng nhanh tiến độ mới được.
Ăn trưa xong, tất cả mọi người đều đi nghỉ trưa, Nhiếp Nhiên theo lời hẹn tối qua đến nhà kho đó. Đẩy cửa ra đã thấy Dịch Sùng
Chiều ngồi ở bên trong chờ cô rồi, trong tay còn cầm sẵn lọ thuốc.
“Sao sắc mặt anh kém thế?”
“Ừ, tối hôm qua anh ngủ không ngon.”
Cô thấy anh lấy ghế cho mình liền ngồi xuống, hỏi: “Bởi vì công việc à?”
Anh mệt mỏi lắc đầu, dịch đến gần, thấp giọng nói bên tại cô: “Bởi vì nhớ em.”
Nhiếp Nhiên thấy anh cười tủm tỉm, biết ngay mình bị lừa, sầm mặt lại sau đó cởi áo khoác ra.
Anh ngẩn ra mấy giây rồi lại cười, trêu chọc: “Anh nói nhớ em, em đã chủ động như vậy à?”
Nhiếp Nhiên lườm anh: “Rốt cuộc anh có
mát xa không, không thì đưa thuốc cho em, em về tự làm.”
“Thật là… không hài hước chút nào.”
Nhiếp Nhiên thầm cười lạnh.
Không hài hước?
Cô dám cam đoan mình mà trả lời, anh có thể bỏ qua chủ đề này quay sang động tay động chân với mình. Cô không muốn chuyện tối hôm qua tái diễn nữa.
Bây giờ cô phát hiện tên này đã không do dự như lúc nằm vùng nữa mà lúc nào cũng có thể hóa sói, hễ hai người ở riêng với nhau là anh chỉ hận không thể nuốt sống
CÔ.
Ở cạnh phần tử nguy hiểm này đã đáng sợ rồi chứ đừng nói hàn huyên chuyện đó, vậy có khác gì tự tìm chết đâu.
Trân trọng sinh mệnh, cách xa sói đói! –
Lúc này Dịch Sùng Chiêu hoàn toàn không
biết mình bị ví von thế nào trong lòng cô, nếu biết chắc sẽ tức chết mất.
Anh chỉ muốn nói lảng sang chuyện khác, không muốn để cô lo lắng mình phê duyệt tài liệu thâu đêm suốt sáng, ai ngờ lại bị coi là con sói đói.
Dịch Sùng Chiêu cúi đầu nghiêm túc mát xa cho cô một lúc, thấy mãi mà cô không nói, lại ngẩng đầu lên hỏi: “Sao không nói gì, vẫn đau lắm à?”
“Không, anh làm nhanh lên, xong em còn đi huấn luyện.”
Anh dừng tay lại, híp mắt vào: “Muốn thoát khỏi anh nhanh thế à? Hả?”
Âm cuối mang theo vẻ nguy hiểm,
Nhiếp Nhiên cảm thấy không ổn, âm thầm dịch ra sau: “Em chỉ muốn huấn luyện nhiều hơn thôi, phải nhanh theo kịp tiến độ của bọn họ, kẻo đến lúc đó lại liên lụy.”
Anh vừa bực mình vừa buồn cười, anh
đáng sợ thế nào mà khiến cô có hành động như vậy chứ?
Nhưng anh vẫn gật đầu: “Ừ, đúng là em phải sớm đuổi kịp bọn họ, yên tâm đi, anh sẽ tăng tốc thích hợp cho em.”
“Bởi vì diễn luyện cuối năm à?”
Anh ngước mắt lên: “Em biết rồi à?”
Nhiếp Nhiên gật đầu: “Lúc mấy binh lính khóa trên nói chuyện, em có nghe thấy.”
“Nói chuyện gì chứ, bọn họ muốn mượn cơ hội bắt nạt khiêu khích bọn em thôi.”
Tuy rời đi mười năm nhưng anh vẫn rất hiểu đám binh lính này, bởi vì trước đây anh cũng đã từng làm.
Đàn ông mà, ai không có lòng hiếu thắng.
Càng đừng nói là ở Quân khu 9, ai cũng kiêu ngạo và bất phục.
Mà cạnh tranh hợp lý cũng có ích với họ.
Dịch Sùng Chiêu nhìn Nhiếp Nhiên, anh
biết cô kiêu ngạo nên cười xoa đầu cô, cưng chiều nói: “Yên tâm đi, có anh ở đây, em sẽ không thua đâu.”
Nếu gặp cô gái khác, chỉ sợ nghe xong sẽ mềm lòng ngay.
Nhưng gặp phải Nhiếp Nhiên thì…
“Cho dù không có anh, em cũng sẽ không thua.” Nhiếp Nhiên kiêu ngạo hất tay anh ra.