Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2314
CÔ THÀNH CÁ TRÊN THỚT RỒI
Dịch Sùng Chiếu cứ mãi tập trung vào da thịt trắng như tuyết của Nhiếp
Nhiên nên buột miệng trả lời: “Lúc anh vào Quân khu 9 vẫn chưa trưởng thành, cũng có thể nói là đứa bé được đơn vị nuôi lớn. Quân khu 9 thật sự quá đặc biệt, mà anh cũng là sự tồn tại đặc biệt, đặc biệt quá sẽ dễ bị người ta dùng kính phóng đại để nhìn, vì vậy anh nhất định phải giống như bọn họ, thậm chí còn mạnh mẽ hơn bọn họ mới có thể có tư cách ở lại đây.”
Với người bình thường thì đây được coi là năng lượng tích cực, nhưng với một đứa trẻ chưa trưởng thành thì sao?
Chỉ sợ là chua xót nhiều hơn.
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, ngũ quan và đường nét cương nghị dần dần mơ hồ dưới ánh đèn, dường như biến thành một gương mặt non nớt.
“Anh đã rất mạnh mẽ rồi…”
Anh dừng tay lại, ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt dịu dàng của cô, trái tim run rẩy.
“Nhưng anh luôn cảm thấy chưa đủ, bởi vì em vẫn bị thương.”
Lúc nói đến cuối cùng, anh đã chuyển tay từ vai xuống eo cô, hai người quấn quýt hôn nhau như độc dược một khi đã chạm vào sẽ không rời đi được.
Trong nhà kho tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng răng môi va chạm. Nụ hôn nóng bỏng như muốn nuốt lấy cô.
Anh cúi xuống, chống một tay lên lưng ghế, tay còn lại ôm eo cô, bàn tay không ngừng vuốt ve eo cô, sau đó từ từ đi xuống…
>
“Anh làm gì thế!” Đáng tiếc Nhiếp Nhiên
vẫn duy trì một phần tỉnh táo phát hiện ra động tác của anh, lập tức giữ lại cái tay không an phận kia.
“Chân em cũng phải bóp.” Dịch Sùng Chiêu nói vô cùng nghiêm túc, không hề chột dạ, nhưng làm sao Nhiếp Nhiên không nghe ra giọng nói khàn khàn của anh.
Cô nhướng mày, chống một tay lên ngực anh, lạnh lùng từ chối: “Không cần, cái này em tự làm được.”
Bây giờ bắp thịt cô vô cùng đau nhức, nếu phải chịu giày vò nữa thì mai huấn luyện sao được?!
Nhưng anh lại dùng hai ngón tay kẹp mép quần cô, không chịu buông ra: “Xấu hổ à?
Không sao, từ đầu đến chân em có chỗ nào anh chưa nhìn thấy đâu.”
Nói rồi anh lại định tiếp tục.
Nhiếp Nhiên vội quát: “Bỏ ra!”
Cô bỗng thấy hối hận vì mình để anh hôn.
Bây giờ cô không có chút sức lực nào, như cá trên thớt, mặc anh muốn làm gì thì làm.
“Nhanh lên, nếu không xoa bóp, ngày mai hai chân em sẽ hỏng mất.”
Nếu như không phải thấy ngón tay linh hoạt của anh mang theo chút nóng nảy, cô sẽ có ảo giác mình mới là người suy nghĩ không đoạn chính.
“Không muốn, anh buông tay ra cho em.”
Vì quyền khống chế cái quần mà hai người một đẩy một ngăn, chỉ là đang hăng say thì
Nhiếp Nhiên đột nhiên khẽ hô lên đau đớn:
“A!”
Vẻ mặt anh lập tức thay đổi, ánh mắt cũng tỉnh táo hơn, vội vàng hỏi: “Sao thế?”
Nhiếp Nhiên cau mày, ngồi cứng đờ tại chỗ, dịu đi mới giơ tay ra xoa đùi mình. Dịch
Sùng Chiếu hiểu ngay nhất định là vừa rồi bị động vào chân nên cô mới thế.
“Xem đi, anh nói rồi mà, nhất định phải
Nguồn : we btruy en onlin e.com
xoa bóp, nếu không hôm nay em chỉ có thể ngồi ở đây cả đêm.”
Nói rồi anh cởi một ống quần của cô ra, anh không còn nghĩ linh tinh nữa, chuyên tâm xoa bóp cho cô. Thuốc lạnh như băng và nhiệt độ tay nóng bỏng ấn nhẹ trên đùi
Nhiếp Nhiên làm cô trợn to hai mắt.
Tay anh khẽ run, không ngờ cô lại đau như vậy nên lực tay cũng nhẹ đi một chút.
Đến lúc cô có thể chịu được, anh mới từ từ mát xa, nhưng vẫn cứ cau mày: “Bắp thịt thế này mà em còn cậy mạnh. Vừa rồi huấn luyện tại sao không nói với anh, nếu em nói cũng không đến nỗi thế này.”
“Em chỉ hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện mà thôi, người khác có thể làm được, tại sao em không làm được?”
Dịch Sùng Chiêu chỉ muốn ấn mạnh dạy dỗ cô một trận: “Nhưng huấn luyện cũng phải từ từ, những người đó huấn luyện ở Quân khu 9 hai ba tháng rồi, em thì sao, hai ba tháng qua em không huấn luyện một chút
nào, tiến độ có thể như nhau à?”
“Nếu từ từ thì cả đời này em cũng không theo kịp.”
Anh trừng cô: “Ai bảo thế, chỉ cần em theo anh huấn luyện, anh bảo đảm hai tháng em sẽ đuổi kịp bọn họ.”