Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2315
DỤC TỐT BẤT ĐẠT
Nhiếp Nhiên phì cười: “Hai tháng Quá dài.”
Cho dù người khác có thể chịu được cô đội sổ hai tháng, nhưng cô không thể chịu nổi.
“Dục tốc bất đạt, làm bất cứ chuyện gì cũng phải chắc chuyện đó, biết chưa?” Anh nhìn cô, nghiêm túc nói.
Nhiếp Nhiên cau mày, đây đã là lần thứ hai anh nhắc nhở mình làm việc phải chắc chắn, không được cực đoan cấp tiến rồi.
Nhưng đó là bản năng của cô, thay đổi kiểu gì?
Chuyện không làm được cô sẽ không tùy ý hứa hẹn.
Vì thế hai người đối mặt một lúc rồi cô quay đi trước, chuyển chủ đề: “Được rồi, thật sự đã muộn lắm rồi.”
Thấy cô tránh né, anh thất vọng những cũng không cưỡng cầu: “Em đứng lên đi thử xem đỡ hơn chưa.”
Nhiếp Nhiên mặc quần vào, đứng lên đi hai vòng, lại cử động bả vai. Vẫn hơi đau nhưng chắc chắn tốt hơn nhiều lúc chưa xoa thuốc.
Cô gật đầu trả lời: “Vâng, được rồi.”
“Vậy thì tốt, sau này cứ buổi trưa lại đến đây, anh bôi cho em.” Dịch Sùng Chiêu nói rồi vặn lọ thuốc lại, định cất vào túi.
Nhiếp Nhiên thấy thế vội nói: “Em tự bôi được, đưa thuốc cho em đi.”
Nói rồi cố định lấy lọ thuốc nhỏ xinh kia.
Đáng tiếc mới giơ tay ra đã bị anh tránh đi:
“Em biết bồi thế nào, dùng sức ra sao không? Bắp thịt không được thả lỏng thời gian dài sẽ càng lúc càng đau, người chịu
khổ sẽ là em, hơn nữa còn làm lỡ việc huấn luyện.”
Mấy chữ cuối cùng khiến Nhiếp thu tay lại:
“Được rồi, trưa mai em đến đây.”
Anh biết mình mang chuyện huấn luyện ra nói thì cô nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe theo, cho nên cười xoa đầu cô: “Ngoan lắm.”
Sao cô lại cảm thấy mình như thú cưng thế này?
Còn không đợi cô tránh đi, anh đã nắm tay cô: “Đi thôi, anh đưa em về.”
“Để em tự về, tránh bị người khác nhìn thấy.”
Nhiếp Nhiên vẫn lo lắng bị người khác phát hiện ra quan hệ giữa bọn họ, chỉ tiếc anh giữ rất chặt, giống như nhựa đường không hất ra được: “Em còn nhớ lời anh vừa nói không? Phải tin tưởng người đàn ông của em. Đi thôi, anh đưa em về.”
Nhiếp Nhiên bó tay, vả lại tay cô cũng không có sức nên đành để anh cầm tay về ký túc xá.
Đêm đã rất khuya rồi. Cả đơn vị yên tĩnh không một tiếng động.
Đây không phải là lần đầu tiên Nhiếp
Nhiên đi về ký túc xá lúc đêm khuya, trước kia ở đơn vị dự bị cô thường xuyên thức suốt đêm huấn luyện một mình cho đến rạng sáng.
Nhưng đây là lần đầu tiên nắm tay anh cùng đi dưới đêm khuya trong đơn vị.
Đêm đông lạnh lẽo, gió cắt da cắt thịt, nhưng không biết tại sao Nhiếp Nhiên lại không cảm thấy lạnh chút nào, còn thấy trong lòng rất bình yên.
Hai người đi trên con đường nhỏ, cuối cùng anh vẫn không đưa cô đến cổng mà dừng ở chỗ rẽ, nói với cô: “Ngày mai nhớ ăn trưa xong đến tìm anh.”
Nhiếp Nhiên gật đầu: “Em biết rồi.”
Thấy cô ngoan ngoãn, anh lại tiến lên ôm cô, sau đó mới nói: “Đi đi, lên tầng ngủ một giấc thật ngon, tối nay em mệt mỏi qua rồi, phải nghỉ ngơi tử tế.”
“Anh cũng thế nhé.” Nói xong, Nhiếp Nhiên đi về tòa ký túc xá.
Dịch Sùng Chiêu đưa mắt nhìn cô rời đi, cho đến khi cô hoàn toàn biến mất sau cánh cổng, anh mới thu hồi ánh mắt, thu lại ý cười, quay người về tòa văn phòng.
Anh có phòng làm việc riêng, kết cấu gần giống phòng của Lý Tông Dũng, lúc này anh vừa về đến nơi đã cởi áo khoác ra, không hề nghỉ ngơi mà ngồi ở trước bàn làm việc bắt đầu phê duyệt tài liệu.
Khoảng thời gian này ngày nào anh cũng ngồi đây phê duyệt đủ loại tài liệu, gần như là thâu đêm suốt sáng. Nhưng anh vẫn dành chút thời gian huấn luyện cho Nhiếp
Nhiên năm tiếng. Vì năm tiếng này mà tối nay có thể anh phải thức suốt đêm.
Đêm càng lúc càng sâu.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên có người gõ cửa phòng làm việc.
Vu Thừa Chinh đi vào, cung kính nói: “Đội trưởng Dịch!”
“Có chuyện gì?”
“Tiểu đoàn trưởng tìm anh.”
Vẻ mặt Dịch Sùng Chiêu hơi thay đổi, giờ này mà Tiểu đoàn trưởng tìm anh làm gì?
Chẳng lẽ là xuất hiện tình huống gì đặc biệt à?
“Tôi biết rồi.” Anh thu dọn đồ trên bàn, đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc, đến