Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2313
THƯƠNG ANH À?
“A! Đau!”
Bên trong nhà kho truyền đến một tiếng hô khẽ.
Tiếng Dịch Sùng Chiêu vang lên sau đó: “Cố chịu đi!”
“Anh nhẹ chút được không?”
“Không được!”
Nếu lúc này có ai đi qua cửa, chỉ sợ nghe được cuộc nói chuyện này sẽ tưởng tượng ra đủ loại hình ảnh không thể miêu tả.
Thực ra, bên trong nhà kho đúng là có cảnh không thể miêu tả thật.
Áo Nhiếp Nhiên được cởi ra để lộ nửa vai, một tay bị Dịch Sùng Chiêu cầm lấy…
không ngừng xoa bóp.
“Anh nhẹ chút được không.” Nhiếp Nhiên đau đến mức cau mày lại.
“Không được, phải dùng lực, nếu không thuốc sẽ không ngấm vào, ngày mai em không giơ nổi tay đâu.”
Nói xong anh lại đổ vào trong tay mình một ít thuốc rồi xoa bóp cánh tay cho cô.
Nhiếp Nhiên ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng, càng cau mày chặt hơn: “Nhưng đau lắm.”
Anh cong môi lên: “Không phải từ trước đến giờ em rất giỏi chịu đựng à? Anh nghe nói lần hành động cứu dân đảo, cánh tay em bị thương, không có thuốc tế mà dám xử lý hết mảnh vụn trong vết thương.”
Cơn đau kia còn hơn bắp thịt nhức mỏi lúc này nhiều lần, theo lý mà nói lúc này cô phải lạnh mặt vượt qua mới đúng.
“Hai chuyện này không giống nhau.”
Đó là cơn đau từ vết thương, trừ đau ra không còn gì khác, nhưng huấn luyện thời gian dài khiến bắp thịt đau nhức, lại thêm
Dịch Sùng Chiêu không ngừng xoa nắn nên y như dao cùn cắt thịt, rất khó chịu.
Thấy cô khó chịu thật, anh chỉ đành nhẹ tay hơn nhưng cũng chỉ một chút mà thôi:
“Chịu đựng đi, nếu không xoa bóp cẩn thận thì tối nay em đừng mong ngủ được, sáng mai càng không nhấc được chân lên, chuyện này anh hiểu hơn em.”
“Trước kia anh cũng thường xuyên như vậy à?”
Anh vừa cẩn thận xoa bóp cánh tay cho cô, vừa cười trả lời: “Còn thảm hơn em nhiều, khi đó thầy còn trẻ, rất khắt khe với anh, có lúc chỉ là bốn trăm mét vượt chướng ngại vật cũng phải tập liền một ngày một đêm, đâu có may mắn như em.”
“Em đã bảo anh không cần đối xử đặc biệt với em rồi.” Nhiếp Nhiên nhíu mày, tưởng là anh nhẹ tay với mình.
Nhưng anh lại lắc đầu: “Đâu phải anh đối xử đặc biệt với em, là thầy đối xử đặc biệt với anh.”
Đối xử đặc biệt với anh?
Tại sao?
Bởi vì coi trọng anh, hy vọng anh làm nhiệm vụ cho nên mới liều mạng huấn luyện thể à?
Cô tò mò hỏi: “Vậy sau đó thì sao?”
“Sau đó anh đi làm nhiệm vụ. Khi ấy anh còn nghĩ cuối cùng cũng thoát khỏi ma trảo của thầy rồi, không ngờ cuối cùng nơi anh muốn chạy trốn nhất lại là nơi mười năm qua anh nhớ nhất.” Anh vẫn vừa nói vừa xoa bóp cho cô, nụ cười không hề thay đổi.
Nhưng Nhiếp Nhiên hiểu trong nụ cười này có bao nhiêu phần chua xót. Bởi vì từng cùng anh sống cuộc sống nằm vùng nguy hiểm nên cô có thể hiểu cảm giác nặng nề kia.
“Thương anh à?” Dịch Sùng Chiêu cảm nhận được cô luôn nhìn mình, thế là anh nhìn vào mắt cô, thấy được chút cảm xúc khác thường.
Ý cười trên môi anh càng sâu hơn, trong mắt cũng nhuốm màu vui vẻ và đắc ý:
“Xem ra là thương anh thật rồi.”
Nhiếp Nhiên tụt hết cảm xúc, lại hỏi: “Vậy đơn vị trừ huấn luyện ra, anh không làm gì khác à?”
“Không, cường độ huấn luyện hằng ngày của anh lớn hơn người khác, ngay cả ngủ còn không đủ, còn làm được gì nữa?” Xoa bóp xong một tay, anh chỉnh lại áo cho cô rồi rất tự nhiên cầm cái tay kia lên, kéo vai áo xuống, lại đổ thuốc ra xoa bóp.
Nhiếp Nhiên mặc anh làm.
Bờ vai trắng nõn dưới ánh đèn mờ càng thêm trơn nhẵn, đường cong xương quai xanh đẹp đẽ giống như một bức tranh.
Mắt Dịch Sùng Chiều tối lại nhưng vẫn không dừng tay.
Đổi tay nên Nhiếp Nhiên lại đau đớn, không phát hiện ra sự khác thường của anh. Mãi mới dịu đi được thì trong đầu cô toàn là lời anh nói lúc nãy.
“Tại sao Tiểu đoàn trưởng phải làm thế?”
Cô hỏi.