Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2312
ĐÊM HÔM ANH LÀM GÌ THẾ?
Nhiếp Nhiên cau mày, giấu tay ra sau lưng: “Tại sao?”
Bởi vì trước đây Lý Vọng cũng từng bắt cô tháo miếng chì ra nên lần này cô cũng tưởng Dịch Sùng Chiêu muốn cô cởi bỏ sức nặng trên người.
Thấy cô từ chối, anh lấy một miếng chì khác ra khỏi túi, đưa cho cô: “Em dùng cái của anh đi, cái của em hơi lớn, còn nặng, vừa không tiện lại không thích hợp với em bây giờ, có khi còn thành gánh nặng nữa.”
Sau khi vào bệnh viện cô phải lấy máu, đo huyết áp nên bị Dịch Sùng Chiêu lấy mất, sau khi trở về mặc dù có thời gian đi kiếm cái khác nhưng Quân khu 9 nằm ở nơi hẻo lánh, không có cửa hàng gì cả cho nên
không tìm được loại nhỏ vừa với cô, chỉ đành miễn cưỡng mua cái to trước.
Cô vốn gầy nhỏ, tay chân cũng nhỏ, đeo miếng to kia rất vướng tay, làm việc bất tiện, vậy nên cô mới ba lần bốn lượt rơi xuống vách núi.
“Còn không mau đeo vào thử xem?” Dịch
Sùng Chiêu thấy cô đứng im, lên tiếng nhắc nhở.
“Anh lấy đâu ra thế?” Nhiếp Nhiên thấy miếng chì tuy nhỏ nhắn nhưng cầm rất chắc tay, gần như cái cũ của cô.
Anh vừa thu dọn khăn mặt và hộp cơm vừa nói: “Anh tự làm.”
“Anh còn biết làm cái này à?” Nhiếp Nhiên hơi kinh ngạc.
“Anh biết làm nhiều thứ lắm, đương nhiên…” Anh thấy cô cúi đầu nghiêm túc quấn miếng chì lên tay, phần cổ trắng như tuyết dưới bóng đêm làm anh xao xuyến, thế là anh lập tức dịch lại gần, thấp giọng
không chịu mở miệng nói một câu mà cắn môi đi sau lưng anh với tốc độ rùa bò.
Dịch Sùng Chiêu quay đầu nhìn, thở dài một tiếng, vòng lại chỗ cô. Anh nhét khăn và hộp giữ nhiệt vào lòng cô, sau đó bế ngang cô lên.
Nhiếp Nhiên giật mình.
“Này! Anh làm gì thế?! Sẽ bị phát hiện đấy!” Cô vội vàng vỗ vai anh, muốn tụt xuống nhưng anh vẫn không chịu buông.
Nhiếp Nhiên vùng vẫy hai chân muốn nhảy xuống, mấy lần suýt nữa đạp phải
Dịch Sùng Chiêu, anh thấp giọng mắng:
“Đừng giây nữa”
Quả nhiên người trong lòng không động đậy nữa, nhưng vẻ mặt cô rất khó coi.
Anh vội vàng nhỏ giọng nói với cô: “Tối thế này không có ai phát hiện đầu, yên tâm đi, tắt đèn rồi ai ra ngoài làm gì.”
“Thế ngộ nhỡ có thì sao?”
“Em không tin anh à?” Anh nhướng mày, trịnh trọng nói với cô: “Bắt đầu từ hôm nay, em phải học cách tin tưởng người đàn ông của em.”
Nhiếp Nhiên không nói lại anh, cũng không giãy ra được, thế là dứt khoát im lặng. Bỏ đi, dù sao trời sập xuống cũng có anh chống cho. Cô mệt mỏi dựa vào lòng anh, qua một lúc thì nghe thấy tiếng anh truyền từ đỉnh đầu tới: “Đến rồi.”
Nhiếp Nhiên mở mắt ra, phát hiện lại là cái nhà kho đó: “Anh lại đưa em đến đây làm gì? Đã muộn lắm rồi, ngày mai em còn phải huấn luyện.”
Cô tưởng là anh đưa cô đến ăn khuya.
Dịch Sùng Chiêu nói mờ ám: “Đừng kích động, đợi lát nữa sẽ cho em kích động hơn.”
Kích động hơn?
Ý gì hả?
Nhiếp Nhiên ù ù cạc cạc bị anh bế vào trong, sau đó cửa bị đóng lại. Không lâu sau, bên trong đã truyền đến tiếng nói chuyện của hai người.
“Này, anh làm gì thế!”
“Mau qua đây đi.”
“Không.”
“Em không qua là anh sẽ qua đấy.”
“Anh tránh ra!”
“Đừng làm bậy.”