Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2311
Một khi tiến vào huấn luyện, bất kể là nam hay nữ cũng chỉ có một chữ: Luyện!
Anh dùng toàn lực huấn luyện Nhiếp Nhiên, coi cô là binh lính của mình chứ không phải kiểu huấn luyện như lúc ở đơn vị dự bị hay so tài trong biệt thự trước đây.
Cho dù Nhiếp Nhiên nhìn ra được mỗi lần ra lệnh anh đều hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn tiếp tục huấn luyện chứ không nương tay.
Thậm chí cô mà chưa đạt đến yêu cầu của anh sẽ phải nhận đủ loại trừng phạt.
Hơn nữa nó còn tăng dần.
Sau một đêm mà Nhiếp Nhiên đã cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Không phải huấn luyện quá nặng, mà là anh kết hợp các hạng mục đan xen, rất gian xảo, lần nào cô cũng đau hết cả bắp thịt, không cử động nổi.
Hơn nữa cô còn đeo tận mấy miếng chì.
Dịch Sùng Chiêu thấy cô làm xong, đi tới hỏi cô: “Em vẫn ổn chứ?” “Vẫn ổn.” Nhiếp Nhiên thở hổn hển, dù mùa đông mà trán cô vẫn đầm đìa mồ hôi.
Anh đưa nước gừng đường đỏ dặn nhà bếp nấu từ trước và khăn mặt cho cô. Nhiếp Nhiên cầm khăn lau mồ hôi trên mặt, uống một ngụm canh gừng lớn, cuối cùng cũng khiến cô khôi phục chút thể lực.
“Nếu cảm thấy không chịu nổi thì nói với anh, đừng cố chịu.” Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch mà anh thoáng ân hận, không biết có phải mình hơi quá đáng với cô không. Dù sao cô cũng mới xuất viện.
Nhiếp Nhiên vội nói: “Anh huấn luyện người khác thế nào thì cứ huấn luyện em như thế.” Cô không thích được đối xử đặc biệt, như vậy sẽ khiến cô cảm thấy bản lĩnh của mình không bằng người khác, giống như phế vật. Hơn nữa cô cũng rất hiểu tính anh, anh có thể nằm vùng mười năm mà không hề thay lòng phản bội đã chứng minh được tâm trí của anh kiên định và chính trực thế nào. Bắt một người chính trực làm việc thiên vị chẳng khác nào đang hành hạ anh. Cô không muốn anh khó xử vì mình.
“Vậy em đừng cố gắng chịu đừng quá.” Nhiếp Nhiên buồn cười: “Đừng nói như thể em không muốn sống thế chứ.” “Em muốn sống lúc nào?” Dịch Sùng Chiêu trừng cô, không biết là ai sốt đến sắp hỏng cả đầu mà vẫn không kêu một tiếng. Lúc ấy nếu anh không phát hiện kịp thời thì chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện thật.
Nhiếp Nhiên nhìn ra ý anh, cười lấy lòng rồi quay đầu đi uống nước đường đỏ.
Anh cong môi lên nhưng không làm gì, dù sao lúc này bọn họ cũng đang ở trong sân huấn luyện, tuy đã muộn lắm rồi nhưng vẫn chưa tắt đèn, ngộ nhỡ có ai đi ngang qua sẽ không hay.
Nhiếp Nhiên uống nước gừng xong, nghỉ ngơi một lúc rồi lại bắt đầu vòng huấn luyện mới. Đến khi ký túc xá tắt đèn, cô mới hoàn thành. Khả năng thích ứng và sức nhẫn nại của cô rất mạnh nên không còn phản ứng lớn như trước nữa.
“Có cần nghỉ một lát không?” “Không cần đâu, em vẫn có thể tiếp tục.” “Đừng miễn cưỡng.” Thấy sắc mặt cô không còn khó coi như lúc nãy nữa nên nghỉ ngơi thêm mười lăm phút, anh lại bảo cô tiếp tục vòng huấn luyện mới.
Bóng đêm càng lúc càng thẫm lại.
Bốn vòng huấn luyện kết thúc, mỗi lần Nhiếp Nhiên lại làm tốt hơn, nhưng đồng thời thân thể cũng đau đớn nặng nề, cô nghiến răng hoàn thành cho hết, hai chân nặng như đổ chì, tưởng như không nhấc lên được.
Cô không biết tối hôm nay đi ngủ liệu sáng mai thức dậy có thể nhấc nổi chân không.
“Qua đây.” Dịch Sùng Chiêu chắp hai tay sau lưng.
Nhiếp Nhiên nghiến răng lê đôi chân run rẩy đi qua chỗ anh.