Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2310
ANH KHÔNG PHẢI NGƯỜI KHÔNG BIẾT NẶNG NHẸ
Mắt anh lập tức sáng lên, đôi tay ôm cô cũng siết chặt hơn: “Thật không?”
Nhiếp Nhiên quá quen thuộc với dáng vẻ này của anh. Cô cảnh giác, thu lại ý cười:
“Giả.”
Dịch Sùng Chiêu:
Cô làm như không thấy anh đang nghiến răng nghiến lợi, chuyển chủ đề: “Nói đi, bảo em xuống đây làm gì?”
Anh thở dài đưa đồ qua: “Cho em.”
“Đây là cái gì?”
Dịch Sùng Chiêu hếch cằm: “Anh bảo nhà bếp nấu canh gừng và cơm tối cho em.”
“Mỗi vậy thôi à?”
Nhiếp Nhiên cau mày, cô tưởng anh bảo cô xuống đây là để nói chuyện huấn luyện, ai ngờ…
Thấy cô không vui, anh nhướng mày, trêu cô: “Vậy em tưởng là cái gì? Chẳng lẽ… trong đầu em đang tưởng tượng ra một số chuyện không thể miêu tả?”
Nhiếp Nhiên lười phản ứng với anh, lúc anh ở riêng với cô thì chẳng hề có dáng vẻ đội trưởng: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì em lên đây.”
“Em cứ thế mà đi lên hả?”
Chỗ đồ ăn này đều được đựng trong hộp giữ nhiệt, không phải là khay cơm bình thường trong phòng ăn, cô về thế nào cũng
có không ít người nhìn thấy, bàn tán ra vào.
Nhiếp Nhiên nói: “Vậy em ăn ở đây.”
Dịch Sùng Chiêu thấy cô định ngồi dưới đất ăn cơm mà cạn lời.
“Đi theo anh.” Anh nắm tay cô, dẫn cô đến con đường nhỏ vắng vẻ.
Đi mấy phút đã thấy một bức tường, anh dẫn cô vào trong góc, vặn nhẹ cánh cửa bị dây thường xuân khô héo bám lên.
Hai người đi vào trong, anh bật ngọn đèn nhỏ lên, hỏi: “Nơi này không tệ lắm đúng không?”
Nhiếp Nhiên nhìn quanh một vòng, thấy đây là một nhà kho nhỏ. Phải nói là một nhà kho bỏ hoang nhưng rất sạch sẽ, chắc là mới dọn dẹp.
“Anh lén mò ra đấy à?”
“Chỉ có vợ anh hiểu anh.” Dịch Sùng Chiêu cười đắc ý, sau đó tìm ba cái ghế, hai người
chia ra ngồi hai cái, còn một cái dùng để đặt đồ ăn: “Nào, ăn cơm đi, tối hôm nay anh cũng chưa ăn được nhiều.”
Anh đặt hộp giữ nhiệt lên bàn, mở ra, nhấc từng khay đồ ăn nhỏ để lên ghế. Dưới ánh đèn, đồ ăn nóng hổi bốc khói nghi ngút, rau thịt đầy đủ dinh dưỡng. Có vẻ không phải là đồ ăn của phòng ăn hôm nay, chắc là anh bảo nhà bếp nấu riêng.
Nhiếp Nhiên nhận lấy đũa anh đưa, ăn một miếng, không biết là đói quá hay đồ ăn ngon mà cô ăn rất hăng say.
Dịch Sùng Chiêu hiếm khi thấy cô ăn nhiều thế này đương nhiên cũng vui, không ngừng gắp thức ăn cho cô.
“Ăn nhiều thịt đi.”
“Rau nữa.”
“Huấn luyện rất vất vả, phải ăn đủ dinh dưỡng.”
Bát Nhiếp Nhiên bị anh chất cao như ngọn
núi nhỏ, còn trong bát anh chẳng có gì ngoài nửa hộp cơm trắng. Cô san một nửa đồ vào hộp cơm của anh: “Anh cũng không thoải mái hơn em bao nhiêu đâu.”
Anh vừa nhận chức, còn phải bắt tay vào làm nội dung chi tiết cho việc hợp tác hại nước, bây giờ còn phải phụ trách việc huấn luyện của cô, không còn chút thời gian rảnh nào.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Nhiên hỏi: “Bây giờ anh bận như vậy, thật sự muốn huấn luyện cùng em à?”
“Yên tâm, anh sẽ bố trí ổn thỏa công việc.”
Thấy cô đau lòng mình, anh vô cùng vui vẻ, lúc này đừng nói là huấn luyện cùng cô, cho dù có mười Nhiếp Nhiên đến anh cũng không do dự tiếp nhận.
“Ngày mai lúc nào huấn luyện?”
Dịch Sùng Chiêu cười, lại gắp cho cô một miếng thịt: “Sau bữa tối mai.”
Cả bữa cơm Nhiếp Nhiên ăn uống ngon
miệng, mà anh thì cực kỳ vui vẻ. Mặc dù cô không hiểu rốt cuộc anh đang vui cái gì.
Chẳng lẽ anh định mượn việc huấn luyện để ở bên mình à?
Chắc không phải đầu, anh không phải người không biết nặng nhẹ như vậy mới đúng. @