Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2309
NGÀY THÁNG KHÔNG DỄ SỐNG
Trên đường về, Nhiếp Nhiên cứ cảm thấy những nữ binh đi ngang qua đều nhìn cô với vẻ khác thường. Cô không biết suy nghĩ của họ, nhưng cảm nhận được trong ánh mắt kia có lo lắng và cũng có ý xem kịch hay.
Thế là cô liền tò mò, không biết Dịch Sùng Chiêu đã nói những gì mà khiến đám người này nhìn cô như thế, lát nữa cô phải hỏi mới được.
Lúc cô về đến phòng, ba người trong phòng đã tắm xong rồi.
Triệu Thiển Mạch thấy Nhiếp Nhiên trở lại, để sách quân sự xuống hào hứng chạy đến cạnh cô hỏi: “Sao rồi sao rồi, có phải đội trưởng Dịch làm khó cô không?”
Giọng điệu và vẻ mặt cô ta không có sự lo lắng như lời nói, đương nhiên cũng không phải cười trên sự đau khổ của người khác, có lẽ là cô ta nghĩ như phần lớn mọi người, cảm thấy thể lực của Nhiếp Nhiên kém, cần huấn luyện thêm.
Bây giờ cô ta hỏi chắc là vì tò mò về Dịch
Sùng Chiều nhiều hơn.
Nhiếp Nhiên thản nhiên trả lời: “Anh ta bảo tôi bắt đầu từ ngày mai huấn luyện thêm, anh ta đích thân canh chừng.”
Triệu Thiển Mạch cau mày: “Vậy không phải là nhắm vào cô rồi à? Chẳng lẽ thật sự muốn thị uy?”
Tuy đội trưởng Dịch làm thế là tốt cho cô, nghe nói anh rất giỏi cách dạy dỗ, nhưng vấn đề là từ đầu anh đã không thân thiện với cô rồi. Triệu Thiển Mạch cảm thấy những ngày sau này, Nhiếp Nhiên sẽ không dễ sống.
May mà Nhiếp Nhiên không biết suy nghĩ này của cô ta, không cô sẽ bật cười mất.
Anh dám làm khó cô chắc?
Mà cho dù anh dám thì cô là người dễ thỏa hiệp hay sao?
Nhiếp Nhiên lấy quần áo sạch và đồ dùng cá nhân đi ra ngoài.
Triệu Thiển Mạch kéo áo cô lại: “Cô đi đâu thé?”
“Tắm.”
Triệu Thiển Mạch cúi đầu nhìn mới phát hiện ra đồ trong tay cô, ngại ngùng buông tay ra: “Ừ.”
Nhiếp Nhiên tắm rửa xong rồi về phòng sửa soạn đi xuống tầng. Cô kéo chặt áo lại, bởi vì chưa ăn cơm, hơn nữa ngâm trong nước lạnh rất lâu nên dù đã tắm nước nóng rồi cô vẫn cảm thấy lạnh.
Lúc rẽ vào con đường vắng vẻ thì bỗng có người kéo lấy cô.
Sau khi kéo cô vào chỗ tối, Dịch Sùng Chiêu
chạm trán lên đỉnh đầu cô, phát hiện tóc cô vẫn ướt, còn có mùi dầu dội, cau mày lại:
“Sao em chưa sấy tóc đã đi ra đây. Lạnh thế này, nếu không sấy khô sẽ rất dễ đau đầu.”
Nhiếp Nhiên lạnh lùng lườm anh: “Nói như vừa rồi lúc huấn luyện tóc em khô ấy.”
“Huấn luyện là huấn luyện, còn lúc bình thường sao phải chịu khổ chứ?”
Những gì trải qua trong kiếp trước đã tạo thành tác phong làm việc hiện tại của cô, đâu phải nói thay đổi là thay đổi được, thế là cô đành giả vờ làm nũng: “Bởi vì… muốn gặp anh đó…”