Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2308
CÙNG HUẤN LUYỆN
Dịch Sùng Chiêu và Nhiếp Nhiên ở bên nhau đã hai năm rồi, từ mỗi vẻ mặt, mỗi động tác của cô là anh có thể biết cô đang vui hay không.
Mà bây giờ Nhiếp Nhiên đang không vui.
Bởi vì anh chơi trò tâm cơ với cô.
Anh tự biết mình sai, giơ tay định kéo cô vào lòng: “Nếu em đồng ý thì đâu có gì mà nham hiểm hay không chứ.”
Đáng tiếc bị Nhiếp Nhiên tránh đi.
Thấy ánh mắt cô lạnh như băng, anh vội vàng nói: “Không phải anh mượn việc này cạnh em, mà là muốn giúp em huấn luyện.”
Nhiếp Nhiên lười vạch trần anh: “Đợi huấn luyện xong, em sẽ tính món nợ này với anh.”
Dịch Sùng Chiêu biết là Nhiếp Nhiên không định số đo với mình nữa: “Được được được, anh ở dưới nước đợi em, em yên tâm trèo đi.”
Nhiếp Nhiên lạnh giọng nói: “Anh cách xa em một chút.” Song vừa thấy anh ủ rũ, cô liền không nhẫn tâm: “Rơi xuống đập chết anh, em không chịu trách nhiệm được.”
“Yên tâm, em nhỏ như vậy không đập chết được anh đâu, nhưng có thể đè anh.”
CC
“…” Lại giở trò lưu manh à?!
Vẻ mặt vốn cau có của Nhiếp Nhiên lại tối thêm mấy phần, sau đó bơi về phía vách đá.
Dịch Sùng Chiêu sờ mũi, tiếp tục ở dưới nước đợi.
Lần này cô cẩn thận hơn hai lần trước, gần
như bước nào cũng phải nhìn thật kỹ. Cuối cùng sau mười mấy phút, cô cũng thành công leo lên đỉnh núi.
“Em đến rồi.”
Nhiếp Nhiên lên tiếng nhắc nhở.
Tiếng xua nước vang lên, một bóng đen nhanh chóng trèo lên.
Nhiếp Nhiên cau mày lại.
Cô không ngờ anh cũng trèo lên, hơn nữa… cô còn phát hiện anh không giống người đã rời khỏi đơn vị mười năm. Rốt cuộc anh đã làm cách nào mà trong một thời gian ngắn đã đuổi kịp tiêu chuẩn huấn luyện của
Quân khu 9?
Nhiếp Nhiên đột nhiên cảm thấy huấn luyện cùng anh có lẽ cũng không phải là một chuyện tệ hại.
“Em đang nghĩ gì thế?” Lúc này Dịch Sùng
Chiêu đã leo lên vách núi, đứng vững trước mặt cô.
Nhiếp Nhiên trầm tư một lát mới ngẩng đầu lên hỏi: “Ngày mai lúc nào huấn luyện?”
Anh ở một tiếng: “Muốn huấn luyện cùng anh rồi à?”
“Vâng, có giáo viên miễn phí tốt mà.”
Anh xoa đầu cô, cười đắc ý: “Vậy mới ngoan chứ.”
Thật ra anh không cần leo lên làm gì.
Nhưng anh đoán Nhiếp Nhiên thấy được năng lực của mình sẽ nghĩ khác nên mới có ý leo lên.
Dịch Sùng Chiêu thấy Nhiếp Nhiên không phát hiện ra trò khôn vặt của mình, trong lòng rất vui vẻ, đang định nói chuyện với cô mấy câu thì nghe thấy cô nói: “Đi thôi, không còn sớm nữa.”
Anh xụ mặt xuống, ai oán nói: “Anh phát hiện từ sau khi trở về, mỗi lần em nhìn thấy anh đều đuổi anh đi.”
Nhiếp Nhiên cười lạnh: “Vậy chúng ta ngồi chỗ này hứng gió lạnh nói chuyện à?”
Dịch Sùng Chiêu nghẹn họng, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã tái nhợt, cuối cùng vẫn không đành lòng: “Được rồi, đi thôi.”
Lúc về đến sân huấn luyện, Dịch Sùng
Chiêu gọi cô: “Em về tắm thay quần áo trước đi, lát nữa xuống đây một lúc.”
Nhiếp Nhiên tưởng anh muốn nhắc nhở cô việc huấn luyện ngày mai nên không nghĩ nhiều, chỉ gật đầu đồng ý rồi bước nhanh về phòng, chuẩn bị đi tắm nước nóng làm ấm người.